Bất tận tình – Ngô Thị Hạnh

VTH – Ngô Thị Hạnh gây ấn tượng với tôi ngay lần gặp đầu tiên, một cô gái đầy cá tính với mái tóc ngắn, rít tẩu thuốc khá điệu nghệ nhưng giọng nói thì dịu dàng, nhỏ nhẹ đến bất ngờ, và nếu Hạnh đọc thơ, chắc rằng phải “nhiều anh chết, lắm anh bị thương”… Giới thiệu chùm thơ của Ngô Thị Hạnh in trong tập thơ “Nắng từ những ngón chân” do tác giả tặng Vũ Thanh Hoa:

Ngô Thị Hạnh



Nắng khóc vì yêu

Ngày nào mẹ cũng lau nhằ
sàn nhà sạch tâm hồn mẹ rỗng
ngày nào mẹ cũng nấu cơm
bữa cơm đầy hạnh phúc dần vơi

mẹ buông sàn nhà đi
mẹ gạt đổ mâm đi
con khẽ thầm thì
người đàn ông được nuông chiều của mẹ
thức tỉnh khi chẳng còn gì…

Bất lực
không đủ yếu đuối buông
không đủ liều để bỏ
mẹ vẫn lau nhà vẫn cứ nấu cơm
nắng ngoài song đã tàn
nắng trong mẹ sao cứ mãi trong ngần đến khổ

Con lạnh nhìn
nắng khóc vì yêu…

Ơn nắng

Sống cùng ảo giác có anh
anh là nắng chiếu vào em gương phẳng
nên hờn ghen thương nhớ vô cùng…

Khóc cười trôi trong tĩnh lặng lung tung
nắng xuyên qua ngực cắt đôi bờ cảm xúc
ngước lên để hiểu anh
cúi xuống để hiểu mình
em chui qua cổ chai nhiều mảnh vỡ
đau…

Tiếc thương nhau
thật và ảo anh bảo nhìn rõ
ràng buộc là không thể giữa chúng mình
em cuốn tình ném giữa hư không

Sáng thức dậy nắng tràn trong ngực
an nhiên ơi ơn anh đến bất ngờ
tái sinh em bằng đớn đau em đang trải
tái sinh em bằng máu thịt thân mình.

Lạnh

Bàn tay chạm vào hoa
êm đềm và khiêu khích
bàn tay chạm vào mình
rờn rợn chiều hôm qua

Gió hôn bờ môi nóng
tiếng thở dài xót xa
nỗi đau nào có thực
xác thân nào hư vô

Niềm cô độc của nắng
rát hương tình phôi pha
hạnh phúc và day dứt
nát một ngày thánh ca

Luồn đôi tay lạnh giá
vào vết nứt tuổi ta…

Dầu thông đỏ

Anh bảo chúng mình là một nhé
lửa tí tách cười
tuy một mà hai

Anh tiếc nuối hôn mắt em xa cách
gió vi vút sầu
cảm xúc dần xa

Em nhìn anh bằng trái tim đập hiền hòa
thời của thánh thần hay ma quỷ?
quì xuống trước anh một tinh thần sắt đá
lướt qua anh một thân thể tạ tàn

Mơ gì đêm bình yên
anh khóc hay im lặng?
không rõ

Chỉ biết
dù có dầu thông đỏ [1]
ướp suốt nhiều đời thân xác cũng hư vô.

————————
[1] Dầu thông đỏ: loại dầu chiết suất từ cây thông đỏ, có khả năng
làm thân xác đã chết không bị tan rã trong nhiều năm.

Thương yêu chẳng bao giờ cạn

Trước khi ngủ
con nhớ mẹ thường sửa soạn chăn mền
kiểm tra tiền chợ
chu đáo ngày mai

Trước khi thức dậy
con nhớ mẹ đã thức
lo toan áo quần chén đũa
áo nào nhăn áo nào phẳng, đũa nào ngắn đũa nào dài
mẹ đều nhớ rõ
con và bố lỗi lầm sứt mẻ động trời
mẹ quên rồi từ lúc đêm mê

Nước mắt buổi sáng trong veo vì mẹ
thương yêu sao chẳng bao giờ cạn?
tự khóc mình mãi si mê
đắm chìm trong những vũng tình gian thế
nước mắt chảy xuôi chưa một lần biết ôm hôn mẹ
lặng nhìn đôi tay sắp tàn tạ của người

Trước khi cầm tay người tình
con nguyện mẹ ngừng lo toan cho người khác
một chút thôi mẹ thở vì chính mẹ
xót thương tung buồm vượt đắm sông mê.

Bất tận tình

Chẳng điều gì chắc chắn đâu anh
ngoài nỗi chết đang chờ phía trước
chưa gặp đã yêu như tiền kiếp
khát nhớ chất đầy thiêu đốt thân tâm

Tự nhốt mình vào bến khổ
thuyền tình đầy giận cao ghen cả
tả tơi cùng khổ đau

Cần gác lại những tham chấp về nhau
dốc ngược nỗi buồn
đổ đi nguồn lưu luyến cũ
yêu mà tự do tự quyết lấy đời mình…

Hoa thủy tinh hay nắng lung linh?
trong sự chết em biết mình cần sống
nơi hoang lạnh thân tỏa tràn hơi ấm
xâu tiếng đời bằng hởi thở mong manh

Tình là nắng đã mênh mang phố núi
trong thương đau hóa giải kiếp làm người.

Con đường của nắng

Anh rơi vào em
trọn vẹn như nước vào đáy cốc
lại nỡ bảo em đừng nhớ phút giây này

Em khóc
người đàn ông cõng nắng vào nhằ
người đàn bà đem mưa ra ngoài đường đổ
gọi nhau là chồng, là vợ, là những cái tên chẳng phải là nhau

Ngây dại
nụ cười của người lao công khi quét xong đoạn đường rắc ngọc
ngọc hay phân, nắng hay mưa
buồn hay vui chẳng thể nói bằng lời

Bất lực
cảm nhận mùi hôi từ cơ thể, từ nắng, từ mưa, từ mùi ái ân lên men
từ những pha một mình tự sướng, tự khổ, tự là…

Có thật nắng không
khi lũ chim sẻ mang rơm về làm tổ
con đường thăng hoa xin chỉ có chính mình.

Khoả thân tâm trạng

Biển động
mê muội đổ sóng vào em
rồi kịp thời tỉnh thức
nguyên xanh không vượt qua giới hạn
thanh sạch nên mặc tình xô

Tâm trạng không ngủ yên
một mình phòng kín
tự ngắm tâm mình nát thương đau

Cồn cào
lao vào cắt liên lạc
không chờ dịp giãi bày
không thấp thỏm đắng cay

thổi tắt ngọn lửa
do mình vô thức tạo
vững chãi rời xa biển

Tâm trạng đôi khi làm mê mờ sự thực
gió nổi lên rồi
bày tỏ cũng khô môi.

Ngô Thị Hạnh

1 comment

  1. Thơ Hạnh trữ tình, giàu cảm xúc, hay lắm. Nhưng có 2 câu:
    “Khóc cười trôi trong tĩnh lặng lung tung
    nắng xuyên qua ngực cắt đôi bờ cảm xúc”
    (Ơn nắng)

    theo ý mình thì như vầy mới hay:

    “Vui buồn trôi trong tĩnh lặng lung tung
    nắng xuyên qua ngực đôi bờ tràn cảm xúc”

    đồng ý hôn ? hi

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu