Tôi ao ước khi cuối đời, nơi bệnh viện
Tôi chẳng cô đơn như lúc bây giờ
Tôi sẽ mỉm nụ cười mãn nguyện
Ngắm khoảng trời nơi cưả sổ bình yên
Tôi giở lại những trang thơ viết vội
Cùng cháu con đọc lại bồi hồi
Ở trong ấy là một Tôi sôi nổi
Với cả vui, buồn, hạnh phúc, đớn đau
Ở nơi ấy thiên đường tôi đánh mất
Có bố mẹ tôi, thời thơ ấu ngọt ngào
Những người đàn ông và bao người bạn
Họ đến bên đời rồi lặng lẽ ra đi
Ở nơi ấy Tôi dại khờ nông nổi
Tuổi trẻ, tình yêu, sắc đẹp của một thời
Như tất cả dòng sông cũng trôi về biển rộng
Như ráng hoàng hôn đón đợi ánh hừng đông
Rồi tôi chợt ngộ: Thiên đường hay địa ngục
Với những được, thua, thành bại ở trong đời
Cũng đơn giản như khi ta nhắm mắt
Khe khẽ hoà mình vào màu trắng tinh khôi…
10.4.2004
Vũ Thanh Hoa
(Trích trong tập thơ Nỗi đau của lá – NXB HNV 2006)