Anh chia tay vợ đã sáu năm. Khoảng thời gian ấy đối với một người đàn ông không đơn giản. Anh vui bởi thoát được những cuộc điện thoại dội bom “Đang ở đâu?”,”Mấy giờ về?””Uống vừa vừa thôi!” hoặc những săm soi lén lút nhưng rất vụng về, những gắt gỏng, than vãn,những bài học được rút ra và những kết luận “hết chương này đến chương khác” của nhưng vĩ nhân được gọi là “Vợ”. Khoảng trời mới rộng mở trước mắt, ở đấy là những cô gái trẻ đẹp và những người đàn bà hấp dẫn. Hình như anh lại “hồi sinh tuổi hai mươi”. Anh trẻ ra, tóc nhuộm đen mượt, nói năng lịch sự và dí dỏm, sải những bước đi kiêu hãnh… Chả ai ngăn cản được những giấc mơ mới. Nhưng cuối cùng, sau những cuộc phiêu lưu có đủ hoa hồng, nước mắt, những kỳ nghỉ…và cả ở mấy phòng mạch “điều hoà” tư nhân. Anh phải công nhận: Phụ nữ em thì cao dong dỏng, em “đậm đậm phúc hậu”, em “trắng như mây”, em “nâu như mật”…nhưng rốt cuộc…như nhau! Bao giờ cũng thế, ban đầu họ tỏ ra rất kiêu sa, sau đó bị chinh phục và bắt đầu mơ mộng rất hoang đường…Cuối cùng khi anh bỏ chạy thì họ hầu như bị tan chảy…
Hôm nay anh ngất nghểu đi trên phố sau một chầu nhậu tuý luý với các bạn, cơn gió nhẹ đầu thu bỗng len tới mơn man làm anh thấy buồn và anh nhớ phụ nữ…anh không nhớ cụ thể Tâm, Lan, Hà…(thật ra anh cũng không nhớ xuể) mà anh chỉ nhớ đơn giản là một vòng tay ôm xiết, làn mi khép phục tùng và hơi thở nồng nàn bỏng cháy…Gần đây anh còn ngại cả những cuộc tình “ổn định” bởi không chịu được sự “lấn sân dần” từ các người tình. Lúc mới quen vu vơ, các em bao giờ cũng thích khơi gợi tán tỉnh. Tán tỉnh chơi chơi thì các em bắt đầu “yêu thật”. Mà khi “yêu thật” rồi thì cơ man bao vấn đề…cũng chẳng khác thời “ở cũi” là bao: giận dỗi, nghi ngờ, ghen tuông, than vãn và một trong những sai lầm chung của các phụ nữ là : lúc nào họ cũng muốn kiểm soát tâm tư của đàn ông ! Mệt mỏi !
Đêm nay anh nhớ phụ nữ nhưng anh muốn sẽ làm tình với một tâm trạng thật thoải mái, không vướng bận tình cảm, trách nhiệm, nhưng cũng không thô tục, hạ cấp quá…Kinh nghiệm đưa anh đến gần cổng một trường Đại học…Vài cô thấp thoáng chào mời nhưng anh không ưng. Dù gì, cũng phải hợp “gu”. Một cô gái bước ra từ một ngõ hẹp, chân dài, tóc dài và gương mặt có vẻ thuỳ mị. Đấy là kiểu phụ nữ mà anh ưng. Anh đi theo và cô ta quay lại, hình như cô ta có cử chỉ gì đó lạ lạ nhưng anh không để ý. Anh đi sát đến, cẩn thận ngó xung quanh và hỏi: “Đi không em?” .Cô gái mỉm cười, dưới ánh đèn đường anh thấy nụ cười hơi quen nhưng kệ. Họ vào một khách sạn tầm tầm, kín đáo. Trong ánh đèn mờ ảo, anh lại thấy khuôn mặt cô gái quen quen nhưng không thể nhớ gặp ở đâu. Để thêm cảm hứng, anh nói một câu lấy lòng: “Trông em giống một diễn viên trên phim truyền hình.” Mà anh cũng nghĩ như thế thật. Cô gái làm tình rất bốc lửa nhưng không chuyên nghiệp lắm, anh chỉ lạ là sao cô ta rất thạo những vùng nhạy cảm đặc biệt của anh, những nơi mà chỉ có những người tình thật sự mới hiểu. Trong lúc mây mưa, anh nhận thấy hình như cô ta khóc nhưng anh kệ. Anh sợ những giọt nước mắt của các cô gái làm tiền. Nó như nước mưa vậy. Không khéo lại sắp sa vào hàng tỉ những “ca cảnh cải lương” rẻ tiền. Nhưng quả thật, cô ta làm tình như một người yêu thật sự, đây là “ngôi sao phòng the” đầy triển vọng. Rất mỹ mãn. Xong xuôi, anh buồn ngủ quá đỗi, không thể mở nổi mắt, không cả kịp tắm rửa, lăn ra ngáy vang trời…
Khi anh mở mắt thì trời đã sáng rõ. Các diễn biến đêm qua định hình lại. Cô gái đã biến mất. Anh điếng hồn, không thấy điện thoại di động, ví , khoá xe máy… đâu. Chết thật, anh nhớ lại các vụ án mất địện thoại, mất xe máy, mất ví…mà khổ chủ cứ phải cắn răng chịu…xảy ra trong các mẩu tin nho nhỏ của báo Công An vẫn đăng với cái tít rất hấp dẫn “Vì ham của lạ”. Anh tìm dưới gối, dưới nệm giường, trong ngăn kéo cũng không thấy đâu. Hi vọng cuối cùng, anh mở cánh tủ quần áo cũ kỹ và thấy : Quần tây và áo sơ mi của anh được xếp lại cẩn thận, ngay ngắn, đặt ở trên là ví, điện thoại di động, khoá xe…và một bức thư. Ngạc nhiên quá đỗi, anh đọc: “ Anh Nguyễn Viết Tường ơi! (Anh lạnh toát mình khi nghe đầy đủ tên họ như trong tờ Sơ yếu lý lịch cơ quan) Cuối cùng thì anh vẫn không nhận ra em. Em là cô gái anh đã quen trong chuyến đi nghỉ của Công đoàn ngành mấy năm trước khi anh vừa chia tay vợ. Chúng ta đã có ba ngày với nhau ở thành phố biển thật nồng cháy và đắm đuối. Anh đã hứa rất nhiều với em và tặng em chiếc nhẫn nhỏ. Em đã yêu và chờ đợi được gặp lại anh biết bao. Em vừa bán chiếc nhẫn. Món tiền em gửi trả lại đây đúng bằng trị giá chiếc nhẫn. Vĩnh biệt anh.” Anh nhìn thấy ba tờ một trăm ngàn mới cứng đính kèm lá thư. Anh khóc.
21.7.2007