Ba bài thơ viết khi 13 và 14 tuổi

Giới thiệu hai bài thơ lúc 14 tuổi của VTH thấy nhiều người ghé đọc. “Được đà”, VTH xin giới thiệu ba bài thơ nữa, VTH làm những năm 1982-1983 tức là khi 13-14 tuổi .

Đọc lại, tôi bị “Sốc” vì “chứng vĩ cuồng” của tuổi thơ và tình cảm phức tạp của chính mình đối với cô giáo dạy văn năm lớp 9A tại trường PTCS Hạ Long-TP Vũng tàu. Bản thảo nhàu nát còn lưu giữ cẩn thận và đã được nhà văn Bùi Đế Yên (HVHNT Vũng Tàu) kiểm chứng.

CÔ VÀ EM

Kính tặng cô Phất, GVCN lớp 9A

Cô gặp em
Và em gặp cô
Đó là câu hỏi không thể trả lời: Sao lại thế?
Và cũng là câu trả lời: Xa không thể!
Cô gặp em
Và em gặp cô
Hai người chúng ta xét đoán nhau
Cô: Thầy dạy văn
Em: Người yêu văn học
Cuộc sống, tình yêu,lẽ đời, chân lý
Rất giống nhau trong cái rất khác nhau
Để sống bình yên người ta phải đổi màu
Cô và em cũng luôn phải thế
Nhưng những phút bên nhau ta đã để
Thật với nhau màu trắng của mình
Văn học, tài năng đôi khi bất lực trước bao điều
Và ở đây, nó cũng đang thất bại
Ngôn ngữ thế nào, ở đâu là phải trái
Khi viết về mâu thuẫn giữa: Em-cô?
Sống cuộc đời ngắn ngủi lắm thôi
Ngoảnh lại trước sau đã thấy già, thấy lớn
Bất hạnh và rủi may cùng thi nhau lởn vởn
Nên như chúng mình là hạnh phúc phải không cô?
Cô gặp em
Và em gặp cô
Cái giản đơn trong cái bao phức tạp
Chớ phân tích làm chi, đừng tìm lời giải đáp
Cứ tạm cho rằng: Số phận cô ơi…

1983

TIẾC NUỐI

Đến một lúc nào đấy nhân loại đọc đến thơ tôi
Thì hồn tôi trên không trung sẽ dâng nỗi bồi hồi
Tôi sẽ thổn thức buồn vì chết sớm
Rồi tôi trách mình đã viết quá ít thơ
Vì suy nghĩ của tôi từng giờ, từng giây thay đổi
Lúc thì rộn ràng, lúc trầm tư, khi bối rối
Tôi đã viết được gì, ghi lại gì với nhân loại rồi
Ôi, chỉ một phần rất nhỏ, rất nhỏ thôi
Và lúc đó hẳn là tôi tiếc nuối
Có lẽ tôi sẽ vùng dậy
Tôi tiếp tục sáng tác thơ
Để tâm cạn cùng nhân loại những giấc mơ
Nhân loại ơi, tôi yêu Người vô bờ!
Chưa nói hết
Tôi sẽ còn tiếc nuối

1982

KỂ TRUYỆN CỔ TÍCH

Mỗi một thời đều có truyện cổ tích
Tôi kể bạn nghe truyện cổ tích thời nay
Có thể quá thân quen nên bạn không thích
Nhưng thật ra nó cũng chẳng kém hay

Gọi là “cổ” vì quá nhiều nên “cổ”
Gọi là “tích” vì nó được lưu truyền
Và tôi cũng chẳng lấy làm xấu hổ
Ai bảo rằng kể như một kẻ điên!

Có một nhà văn tự phong mình chức ấy
Mặc dù có ai hỏi đứa trẻ con
Có được chăng? Nó cũng lắc đầu quầy quậy
Nhưng “Nhà văn” vẫn chẳng héo mòn

Anh ta viết, viết nhiều và đủ loại
Anh ta gửi đi, giữ lại với bao người
Có khi “Nhà văn” còn van lạy
Các “nhà ăn” bỏ vài phút đọc cho

Thế mà đọc thôi người ta cũng chối từ
“Được cài gì đâu, rắc rối và điên dại!”
Các nhà xuất bản chê từng câu từng chữ
Bạn bè cứ thương thay cho kẻ bất tài!

Đói, nghèo và bị đối đãi bạc tình
“Nhà văn” nọ bèn nảy ra một ý
Tuy kế này tôi cũng phải bất bình
Nhưng làm khác thì anh ta không thể

Anh ta lẻn đến một nơi hẻo lánh
Không mang theo một tác phẩm nào
Tất nhiên tiền thì mang theo cả
Rồi tung tin: Anh mới chết hôm nao

Thế là bỗng dưng một tờ báo xôn xao
Rồi một người tìm ra một tác phẩm
Rồi tiếp đến, tiếp đến ào ào
Phát hiện ra “kho tàng” kẻ quá cố!

Ôi tiếc thương, ôi chao thương tiếc!
Một tài năng đang độ chín muồi
Bỗng nhiên lại ra đi vĩnh biệt
Ước chi người sống lại phút giây thôi

Và làng văn như lên cơn sốt
Tác phẩm của anh là cái thước tuyệt vời
Viết như anh sẽ là cái mốt
Anh trở thành “cha chú” của “chú cha”

Nhưng xin bạn đừng quên, bởi anh ta
Đâu có chết, thật ra là vẫn sống
Và tất nhiên lúc này mới hiện ra
Phần kết thúc xin dành cho độc giả…

1982

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu