Anh trùng triềng trôi phía mùa vương – Ngô Thúy Nga

VTH – Đọc thơ Ngô Thúy Nga, thấy một người con gái “trái tim chồng chênh nỗi nhớ” rồi lại gặp một người đàn bà “cuồng điên xé lòng mình đổi lấy an nhiên cho những điều không thật” và lạc đến “ngược nắng ngược gió ngược mùa hụt hơi quay lại”… Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ của nhà thơ trẻ Ngô Thúy Nga vừa gửi vuthanhhoa.net:

ngo thuy nga
Nhà thơ trẻ Ngô Thúy Nga
  •    Vài nét về tác giả:

Ngô Thúy Nga, sinh năm 1988 tại Hà Tĩnh.
Hiện là Biên tập viên NXB Hội nhà văn – CN miền Nam.
Đã có tập truyện ngắn “Nước mưa của chàng câm” – NXB Văn hóa Văn nghệ 2014.
Và sẽ ra mắt bạn đọc tập thơ “Nốt lặng” vào cuối tháng 11 năm nay, do NXb Hội nhà văn ấn hành.

NGƯỜI ĐÀN BÀ VỚT MÙA THU

Người đàn bà…
Vớt mùa thu trong hồ nước
Đem phơi
Mùa khô còng queo như cuộc đời

Người đàn bà…
Đốt mùa thu ùn khói
Rồi khóc
Mái tranh ướt chiều mưa nơi quê nhà có những đứa con nheo nhóc
Mong chờ

Người đàn bà…
Nhặt mùa thu miệt mài năm tháng
Hồ nước đục rồi trong
Lòng người trong rồi đục
Ông già điên soi bóng mình cười khùng khục
Mùa thu rụng hết rồi
Trơ ngón tay gầy hốc tối

Người đàn bà níu mùa tù tội
Ngọn tóc gầy chẻ nắng đội đời cong…

QUÊN CÀI CỬA VÔ THƯỜNG

Ngồi trên vũng nắng chớm đông
Gió xõa tóc lên chiều rũ rượi
Em đưa bàn tay hong mùa
Sờ lên trái tim chồng chênh nỗi nhớ

Cây cau già ngủ mơ
Ngọn trầu đương xanh thì con gái
Em già nua ngồi quết vôi nhuộm tình
Kiễng chân mình
Nhổ cọng thời gian trên mái đầu hôm qua bạc thếch
Anh trùng triềng trôi phía mùa vương

Ngày em quên cài then cửa vô thường

Quê hương 28/11/2014

HAI MƯƠI TÁM MÙA ĐÔNG2

Chiều trở gió
Hay lòng con trở gió
Úp mặt vào phố nhớ chiều rơm rạ quê nhà
Nơi mẹ vẫn về trong hình hài chiếc lá
Buông mái tóc vẫn còn xanh
Con chạy mù đời không tìm ra dấu bàn chân mẹ
Ngọn gió Lào tháng năm đổ lửa sau hè
Vẫn thấy hình như mẹ cười
Mà nghe tiếng em thơ bật khóc
Con bấu ngực mình vẫn không làm sao hết nổi
Hoang tâm…

Thì thăng trầm đấy thôi
Nhưng đời đánh con từng nhát roi đau hơn ngày xưa mẹ đánh
Hai tiếng “đàn bà” mẹ quên dạy
Con đánh vần trầy môi cũng không thể nào định nghĩa

Thì con gái như bông cỏ may…
Vén váy bước qua những xế chiều
Thấy chênh chao từng sợi tóc mới hiểu
Thèm một tiếng mẹ mắng
Đến cạn lòng

Đi qua hai mươi tám mùa đông
Chiều nay con biết thương ngực gầy trước gió…

NGƯỢC SÁNG
(Tặng những nông nổi sót lại trên tóc chị chiều gió bay)

Anh trầm ngâm trước tấm hình ngược sáng
Nhìn mãi không ra gương mặt cô gái đã đi quá tuổi ba mươi
Nửa phần trẻ thơ nửa còn lại già cỗi
Trong nhúm ngôn từ người ta ném vào nhau em nghe tiếng anh thở dài…
Cô gái trong tấm hình cúi đầu lặng thinh

Em di ngón chân đếm số lần đi qua những cuộc tình
Ngoại trừ anh
Ngoại trừ những lần kéo áo bước qua cánh cửa im lìm kia chóng vánh
Quên nhặt lại chiếc cúc vỡ rơi giữa sàn
Thì có còn gì nữa ngoài hư hao…

Đàn bà có khi như cơn bão
Cuồng điên xé lòng mình đổi lấy an nhiên cho những điều không thật
Cấu rách bản năng để nắm tay người chơi trò cút bắt
Già mất một cuộc tình vừa bắt đầu những vết son
Ngược nắng ngược gió ngược mùa hụt hơi quay lại
Thấy mình đã quá tuổi ba mươi…

Những buổi chiều lẻ vắng trên con phố không người
Một mình em trườn vào tấm hình kia ngược sáng
Ngạo với kiếp đời ở đợ trần gian
Ta vừa bước qua một cuộc người…
Không dấy bụi…

NGÔ THÚY NGA

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu