>> Em rên rỉ dưới vòm trời của anh – Trương Công Tưởng
tôi muốn quên và đừng bao giờ nhớ
hàng cúc áo kia không phải do tôi cởi
đôi môi kia không phải do tôi hôn
thân thể ngọc ngà em tôi chưa từng vuốt ve
chưa tùng
tôi muốn quên…
quên đi
em như con Mèo ngoan
con Mèo trong vòng tay e ấp
con Mèo cào lưng tôi vết xước
thời trai trẻ
hừng hực lửa yêu
tôi không muốn nhớ
và em, em cũng không muốn nhớ như tôi…
chúng ta bây giờ thuộc về hai nơi
hai thế giới hai khoảng trời riêng biệt
tôi không muốn nhớ
nhưng đôi lúc con mèo lại về trong những giấc mơ
ƯỚC…
lúc một mình tôi hay nghĩ về anh
tay chạm thịt da mặt trời hửng đỏ
suối nguồn khơi mạch
chảy…
lênh láng tình đầu
lúc cô đơn tôi hay nghĩ về anh
môi anh cong ngực tôi thì nhô thẳng
môi tham lam môi chìm vào tê tái
tôi chìm vào anh
cuồng điên
những đêm dài tôi hay nghĩ về anh
anh trong tôi tôi trong anh
và dòng điện chạy qua thắp sáng ước mơ hạnh phúc
tình yêu từ nhịp rung anh đánh tôi ngã gục
tôi chìm vào hôn mê
hình như lúc nào tôi cũng nghĩ về anh
và trong tôi mặt trời hửng đỏ
soi vào gương chỉ mình tôi ở đó
tôi ôm ngực mình
và thấy anh về cùng dòng điện khát khao…
VÔ DI
Liếm vào lênh láng nỗi buồn
Liếm vào trống vắng
chạm hư không
hụt hẫng…
Muốn chôn chặt ký ức trong hố sâu lãng quên
như người đàn bà bị chồng bỏ
Ngày đêm đuổi nhau
day dứt…
Tự thương cho phận mình
Than khóc
Mưa tụng kinh….
TỰ GÀO
chiều khép cửa
hàng cây mùa Đông rối bời mắt nhớ
khúc kinh cầu nào ấm lại những tàn tro
em đi trong anh
chiều ngả nghiêng cười cợt dư âm
niềm đau dịu vợi
ước mơ không thành
mùa gió rít
em phơi da thịt trắng ngần
thời thiếu nữ
thanh tân
anh biết không
có khi anh chỉ là khói thuốc
hâm khát khao em bùng từng đợt sóng ngầm
chập chờn
lãng bãng
thiếu anh
em tự gào
bằng tiếng thét lặng câm
tay miết bàn tay
môi mấp máy
chạm vào nhau
tan loãng
giấc buồn
tiếng nấc cụt là dự báo cơn khát
em thèm anh trong vô tận cơn đau
đêm hôm qua cỏ ướt
trăng căng tràn nhưng nhức một màu
anh không đến hôn lên cỏ rối
em tật nguyền ngày tháng không nhau
khát khao
đóng đinh em vào câm lặng của chuỗi ngày
tình yêu lên men bằng ánh mắt
rót mật tận hố sâu
bình an phút kinh cầu
mang mang
miền hư thực
anh…
vạm vỡ và bí mật như đêm
em chờ anh
như đêm
như đêm…
KHÁT NỬA ĐÊM
Nửa đêm…
Anh vói tay lên những chiếc cúc áo
cởi bung ra áp mặt vào bầu ngực em trong khát khao
tìm cảm giác hôm nào chưa gặp lại
Bỏ ngoài mọi nghi ngại
chìm đắm trong mùi nồng nàn của trái tim hừng hực lửa yêu
Quên hết điều ngọt ngào đã chết từ mục ruỗng em đổ về nơi anh được thả tù
bởi hàng ngàn câu hỏi vì sao chiêm bao thường ám ảnh
Chỉ còn sự im lặng
Em say môi hôn
trong vòng tay nhau
chúng ta bay vào một thế giới khác
thế giới siêu thực khuếch đại bằng mắt, răng, lưỡi, mồ hôi, hơi thở, nhịp dồn dập…
khi anh vói tay tìm
Không gian tan chảy
tuyệt vời hơn cả hình dung trong những lần rạo rực
anh kiệt sức nhưng không muốn thoát
như phép thôi miên cứ vồ chụp lấy người đàn bà quằn quại trên tấm chăn gas
Nửa đêm
Khát…
Anh tìm những chiếc cúc áo trên ngực em và cởi bung ra…
Trương Công Tưởng
Thơ Tưởng “bạo” thiệt !
Thơ rất hay