Anh mượn em để nỗi nhớ leo thang – Thy Nguyên

VTH – Gặp lại Thy Nguyên trên FB, vui vui mừng mừng. Thy Nguyên khoe: Nếu chị có “Trong em có người đàn bà khác” thì em có “Trong anh có người đàn ông khác dời đi” Mình bảo: Ừ thế cũng tốt, mỗi chúng ta đều tìm một người khác trong chính mình đó thôi! Vậy mời bạn yêu thơ hãy xem Thy Nguyên tìm thấy gì trong chùm thơ mới chị vừa gửi vuthanhhoa.net nhé:

anh dep 7
Nhà thơ Thy Nguyên

>> Bây giờ nắng reo cho miền hoang tưởng khóc – Thy Nguyên

  • Thy Nguyên (Phạm Thúy Nga) Tuổi: Tân Dậu, Sống và làm việc tại Hải Phòng
  • Tác phẩm:

– Sân Người (Thơ – NXB HNV 2010)
– Cầm Mưa (Thơ – NXB HNV 2013)
– Phố Đông Người (Thơ – NXB HNV 2014)
– Đa Mang Anh ( Thơ in chung – NXB HNV 2015)

TRONG ANH CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC DỜI ĐI

Trong anh có một người đàn ông khác
Là khi nắng không vàng
Trời không xanh
Mây không còn rong dắt.
Là khi em xếp gọn tập sách
Mở mail anh trong trí nhớ ngọt lành
Mở điểm dừng của ngày
Mở vô danh cởi gió.
Anh không để ngỏ
Anh không cất giấu
Anh không thích nội dung ngoại hàm
Như em không có khái niệm cho sự đẹp.
Chẳng ai toan tính mà ngơ ngác
Chẳng ai bỏ bùa mê mà rưng rưng
Chẳng ai nhận trong mình có bóng dáng người khác
Như em cứ đắp đổi lượm lặt.
Em vẫn gầy
Phố vẫn đông người
Dư luận vẫn bồng bênh trôi dạt
Biết mà không thể quay lưng
Biết mà không thể đối mặt
Trong anh có một người đàn ông khác dời đi…

MÙA THU VÀ THIẾU PHỤ

Thu buông tơ mành như cỏ dại
Thanh âm guitare bắc thang nối vai gầy
Chiều như là dọc ngang
Thu như người khách trọ
Như mùa lau ly biệt nhỡ độ đường.

Nắng tháng mười đổ dài xuống phố
Em bước phía nào cũng dẫm bóng mình
Thu mượn vàng để heo may dong dắt
Anh mượn em để nỗi nhớ leo thang.

Chiều tiễn thêm một thôi đường về phía mong manh
Mới biết mắt em đầy gió
Mới biết sân ga còn thừa một ô cửa
Mới biết ta ngủ mê từ độ cưới nhau về.

Mùa thu và thiếu phụ ngậm say
Phố cong như bụi cúc quỳ trước cửa
Ở một ngã ba đường người quên bước đi chậm
Vô tâm một góc đường có người nhớ rưng rưng.

Mùa thu và thiếu phụ ngập ngừng…

67BẢN NHÁP THÁNG TƯ

Muốn nháp với tháng tư một phiên tòa ly hôn
Ý nghĩ ngủ qua đêm lại ố vàng thô kệch
Hình như sự dịu dàng đã vượt biên ráng đỏ
Em buộc vai áo khuya đổ đầy rượu xuống bàn.

Bách hợp nhắc những bài tình ca Trịnh
Em loay hoay tắt thở với khói sương
Trả cho anh những pho tượng dỗi hờn
Điểm chỉ đêm sập vực sâu nghi hoặc.

Cứ trộm nghĩ những lời anh thô mộc
Thuộc tính tường trình viên xúc xắc lộ ra
Tháng tư cười nhạo những tàn nhang trên má
Anh bao giờ sơ thẩm bỡi lợp này?

Tháng tư lọt một câu chuyện đã delete
Em quỳ gối úp mặt mình thôi miên
Hẻm phố này biết chờ phiên phúc thẩm
Tháng tư đừng giậu đổ leo em…

NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ CÁNH ĐỒNG CHỮ

Cánh đồng chữ
Mẹ dạy con đánh vần tập tọng
Tuổi thơ vớt lênh khênh những mảng màu tư ti
Biết mùa xắn ống quần cao thấp gieo hạt
Biết sổ tung đọt thuốc lào xa ngái đáy ngồng.

Con quẩy mớ thóc mót mồ hôi bờ bãi
Nhớ mẹ nhóm nhen vạt lửa cuối đê
Sông Ba Lôi đục ngàu ngày bạn chìm dưới đáy
Lớp lớp cọng vó xác xơ lấp nổi nhập nhòa.

Con đã đi mấy lần sông rộng
Nghe tí tách bao dung quãng cạn ru mình
Lời ru đứt đoạn bên kia cánh võng
Con không dám nhìn lên sợ cựa quẫy lặp mình.

Cánh đồng chữ cuộc đời run rẩy vấp đêm
Cho con tập yêu thêm một niềm hạnh phúc
Thèm chắt chiu thêm một mùa giáp hạt
Thèm lại được gột mình bằng trăm mảnh phận mưa…

NGÀY CÂY CHẢY MÁU
(Viết một chiều đi qua Nguyễn Chí Thanh)

Ngày lẫm chẫm rụng đầy mưa xuống tóc
Bạn nhắn tin “Hà Nội chảy máu rồi”
Hai nghìn cây phải lìa hồn phố xá
Tiếng vọng trăm năm bỗng chốc dưới đế giày.

Người phủ tang lên những chiếc lá gầy
Những khuông mặt giả ruỗng phỉnh phờ cứu độ
Lưu đày đi đâu hỡi hồn cây mất ngủ…
Trái tim ta thêm một khoảng khước từ.

Tiếng tích tắc loay hoay ta gỡ ta khỏi bản thể
Sự thật thường chật hẹp bện lấy cầu cơ
Mặt trời chết ngả vào thân cây cuống lá
Như thế kỷ bị bỏng trong ám hiệu bóc trần.

Đường phố đau như tim rỉ máu
Như ta vừa dẫm lên ngàn vàn mũi kim
Ô cửa ngoác ra một xẩm chiều trơ lạnh
Đậu vô danh từng hạt cát con đường…

Sự sống có hoài thai sau mỗi lần chạm cốc?
Chỉ lá thôi xanh yên phận cỏ rồi
Ta mê sảng được ôm cây vạm vỡ
Như hóa vàng ngậm độc dược vô ơn…

Phạm Thúy Nga (Thy Nguyên)

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu