Anh gom ánh sáng bằng sức lực đàn ông – Trương Đăng Dung

VTH – Thơ Trương Đăng Dung gây ấn tượng với tôi bởi vẻ nam tính, hiện đại nhưng vẫn giữ nét cổ điển, sang trọng. Vuthanhhoa.net giới thiệu đến quý vị chùm thơ của PGS.TS Trương Đăng Dung:

  • Trương Đăng Dung sinh ngày 8-5-1955 tại Diễn Trường, Diễn Châu, Nghệ An.
  • Năm 1978, ông tốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Budapest, Hungari, bảo vệ luận án Tiến sĩ sau đó 6 năm (1984).
  • Từ năm 1978 đến nay ông là thành viên của Viện Văn học, hiện ông đang là Phó Viện trưởng Viện Văn học và là thành viên của Hội nhà văn Việt Nam. Ông tham gia trong các tác phẩm dịch thuật, nghiên cứu và lý luận văn học, thơ và tiểu thuyết.
Nhà thơ Trương Đăng Dung

Vật chứng

Sợ bóng tối sẽ tràn vào
khi em mở tung cửa sổ
cơ thể chúng ta thôi rạng rỡ.
Sợ thời gian rình trong từng sợi tóc
khi môi ta rời nhau
hơi ấm đã thuộc về quá khứ.
Sợ căn phòng trở nên trống rỗng
khi em xếp lại chăn màn
kí ức không còn nơi ẩn náu.
Sợ tiếng bước chân em xa dần
khi những viên sỏi trong vườn đang ngủ
ta còn lại gì sau mỗi lần tình tự?
Em đừng xếp lại chăn
em đừng chải lại tóc
em đừng tô lại môi
cứ để nguyên áo quần trên ghế
cứ để nguyên hiện trạng căn phòng.
Anh cần vật chứng
trước thời gian
5-2008

Anh chiếm chỗ bóng đêm

Anh nghe bóng đêm tan trên cơ thể em
bóng đêm chạy trốn.
Những khoảnh khắc trong đêm
những đường cong như sóng vươn về phía trước
hơi thở như gió
đắm say và gấp gáp.

Anh chiếm chỗ bóng đêm
cơ thể lún sâu đến kiệt sức
những khoảnh khắc trong đêm
sâu lắng và bí ẩn.
Bóng đêm chạy trốn
Thủy triều lên từng đợt, từng đợt
Bãi cát mịn mượt mà dâng hiến.

Anh chiếm chỗ bóng đêm
anh gom ánh sáng bằng sức lực đàn ông
có tự ngàn đời
để cho em rạng rỡ.

Có phải chúng ta đang bị tự nhiên lừa*
để kéo dài sự sống?
anh vẫn muốn bị lừa
để chiếm chỗ bóng đêm
để có em vĩnh viễn!

4.2007

Ý của Arthur Schopenhauer

Thành phố phía chân trời 

Có những mùa hè không nắng
và mùa thu không trăng
thời gian đi trên những lối mòn không thể thấy
Em đừng ngoảnh lại
cứ để những chuyến tày chạy ngược chiều kí ức
không bao giờ vào ga
những gương mặt người lướt qua
như con số đếm giây trên đồng hồ điện tử.
Thành phố phía chân trời
một căn phòng một cái giường hai chiếc gối
một đôi mắt buồn
mười ngón tay thức dậy trước bình minh.
Bao nhiêu lần khép cửa
em vẫn thấy mình chưa ở bên trong
Và cặp môi hồng
mím chặt vào nhau an ủi.
Thành phố phía chân trời
mặt trời lên
những con người ngồi trên xe
những dấu hỏi chạy trên đường
lặng lẽ.

4-2008

 Ảo ảnh

Bao năm rồi anh tìm em
trong những bình minh không có mặt trời
trong những lâu đài chỉ có cánh dơi
trong những giấc mơ không đầu không cuối.

Anh hỏi dòng sông về hạnh phúc trên đời
sông trả lời anh sông chỉ biết trôi,
anh hỏi ngọn núi
núi trả lời anh núi chỉ biết ngồi,
anh hỏi con người
người trả lời anh bằng nước mắt rơi!

Thôi em đừng khóc
rồi sẽ qua đi kiếp người ngắn ngủi,
một ngày kia hết mọi buồn vui
chui xuống cỏ ta sẽ nằm dưới cỏ
bàn tay ta bất động giữa đất dày
bàn tay ta thôi tìm nhau run rẩy.

Em ở lại
một lần nữa cùng anh giữa mùa trăng sắp lụi
ta cùng nghe tiếng muôn loài hấp hối
tiếng côn trùng trong cát bụi sinh sôi.

Anh nhìn vào mắt em
thấy hình anh ở đó
nếu mắt em khép lại
ảnh hình kia chỉ còn lại trong em
anh không còn thấy anh trong hiện tại
chỉ thấy em với những hình những ảnh
của mùa hè đang qua
một góc vườn và mấy khóm hoa
chiếc ghế bỏ quên cơn mưa mùa hạ
tóc bà bạc xoá
thấp thoáng bên khung cửa
nắng nhoà.

 Chân trời

Thấy không em đường chân trời trước mặt?
anh đã từng đến đó trong mơ.
có khi như Jesu đi trên mặt nước
lòng anh cao thượng, sáng trong,
có khi như một tên tội phạm
anh bước đi uất hận trong lòng,
có khi như một đứa trẻ
hân hoan, ngơ ngác, chờ mong…
Anh đã thấy những người dị dạng
dang tay đòi hái mặt trời,
những bóng ma thọt chân, lang thang
đòi trở về quê cũ.
và những đội quân không mũ
tay súng, tay đao chân bước thụt lùi,
những nhà thơ chống gậy đứng cười
trước những con trâu mông dính đầy mạng nhện…
Anh đã đứng trong màn đêm
khắc khoải chờ em đến
cùng đi về phía chân trời.
Anh đã thức nhiều đêm chờ đợi
khao khát một thứ gì nồng cháy như mặt trời
ngọt ngào như quả chín.
Em đã đến
đẹp như ánh trăng
cô đơn như ngọn gió,
chúng ta nằm trên cỏ
sợ hãi trước chân trời.

1994

Trương Đăng Dung

1 comment

  1. Thơ Trương Đăng Dung giàu tính triết lý, nhân văn, trăn trở không yên trước những bất hạnh, khổ đau trên đời (SÁCH CỦA AYLAN KURDI,…) nhưng vẫn rất trữ tình, ẩn dụ tinh thần lạc quan,… (Tin nhắn cho em, Anh chiếm chỗ bóng đêm,…)

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu