VTH – Những bài thơ của Phương Uy đã dần vượt ra khỏi những tâm sự trên nhật ký blog, thể hiện một phong cách viết nhiều cảm xúc không bị mòn cũ và giàu thi ảnh. Vuthanhhoa.net mời Bạn yêu thơ đọc chùm thơ của Uy, một tác giả khá nổi tiếng trên YuMe:
- Bút danh: Phương Uy
tên thật: Hoàng Lê DiễmTrang
nghề nghiệp: Giáo viên
hiện ở tại: Hàm Tân – Bình Thuận
CƠN MƠ LI TÂM
Những cơn mơ cứ dần tuột khỏi tâm kí ức
Anh hốt hoảng rối bời quờ quạng chân tay níu giữ
Chỉ thấy những ngón tay mình bấu víu những ngón tay mình
Em đã xa hút tầm ánh nhìn
Bài thơ từng câu vụn vỡ.
Sáng nay anh nghe trong gió
Tiếng phong linh lanh canh, lanh canh
Chút an bình đó có đủ sức níu giữ
Trong đầu trống hoác giấc mơ đêm?
Sáng nay dưới nắng vàng anh ngồi bưng mặt khóc
Nghe giọt thời gian chảy dần qua kẽ tay
Nghe kí ức chảy tràn qua lồng ngực rỗng
Rớt xuống như lời cỏ cây.
Sáng nay giấc mơ về em chỉ còn một nửa
Có một ngày rồi tất cả sẽ trở lại ơ hờ
Em sẽ đi khỏi những cơn mơ của anh – những cơn mơ từng đêm giật mình hoảng sợ
Như mùa thu đã khoác chiếc áo vàng ra đi từ sáng sớm đông xanh.
Sáng nay ngồi cúi mặt nhìn những ngón tay
Vo tròn mùa thu ném xuống dòng sông đang nhăn mày nhíu mặt
Thấy trong lòng tiếc nấc
Ước chi vo được tiếng thở dài cất vào trong kí ức thẳm sâu.
Sáng nay anh nhìn khói thuốc và vẽ hình em lên chiếc lá mùa đông
Mơ hồ góc vườn xưa những mảnh vỡ trầm hương đang dần rơi rụng
Gọi tên em giữa nhạt nhòa những thanh âm không còn vang vọng
Những ảo niệm thành hình cơn mơ chập choạng li tâm.
TRƯỢT QUA NHỮNG GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Anh vướng phải cơn hôn mê sâu, kẹt hơi thở trũng
Ngập ngụa chìm trong đêm tối không bóng em về
Có giấc mơ đã trôi đi
Những giấc mơ ủ ê, nhầu nhĩ
Lật tới, lật lui nỗi buồn hóa máu hoang mê.
Lội qua những cơn buồn
Anh tìm đến giấc mơ không có em.
Giấc mơ mang khuôn mặt cô đơn ai đó đã hái về ủ trong men kí ức
Những giấc mơ co ro cuộn mình bên những bức tường mốc meo ẩm ướt
Mang hình hài nhung nhớ gọi tên xa.
Nghe gió chông chênh xào xạc từng thanh âm rền rĩ trên những mái nhà
Buốt mùa!
Sáng nay sương mù về sớm.
Nghe trên đầu đọt gió chiếc lá trạng nguyên đã dần thấm máu
Ướt đỏ vòng hoa đẫm tiếng hát Si – on
Lẩn lút điệu buồn ẩn náu
Em đã đi đâu tránh đợt rét đầu mùa?
Buổi thiên di trốn vào trận mây ngùn ngụt cháy
Silent night! Silent night!
Đêm thánh vô cùng chỉ mình tôi gọi em khắc khoải
Trong cơn mơ bất lực cái nhìn
Gió đại ngàn lẫm liệt hơi thở vô biên
Trăng vấy chiều lục diệp
Trượt qua những mơ hồ ám ảnh mùa đông
Lời ca nguyện rưng rưng ngày tóc biếc.
LỐI THU PHAI
Giữa đêm trắng vĩ cầm buông lặng lẽ
Nụ tường vi xanh ngắt tuổi xa người
Giấu tàn phai vào trong từng kẽ gió
Để mỗi chiều nhặt vụn tháng năm rơi
**
Trên tất cả tận cùng là nỗi nhớ
Lời Thánh Ca không bóng dáng xuân thì
Cung nhạc rớt nát tan lời lá vỡ
Gió chiều phai ngùn ngụt tiễn mùa đi
Thôi em nhé có còn gì tin cậy?
Chữ nghĩa còn sáu mặt chao nghiêng
Chiều khản giọng gọi em từ kí ức
Tháng đông xanh hun hút lối ưu phiền
GỌI TỪ GIẤC MƠ
Tôi đã kể em nghe hàng ngàn câu chuyện
Chuyện cổ tích ngày xưa có công chúa dối lừa
chuyện trái tim màu úa
cả những chuyện đời được mất hơn thua.
Tôi kể em nghe về những giấc mơ đêm qua
Những khúc vô âm giữa đêm mất ngủ
Căn phòng vắng
Gió lùa thênh thang cửa
để nốt nhạc vụn rơi không một tiếng ngân.
Tôi kể về một giấc mơ
Có cánh rừng với những thân cây rũ chết
Lộc non úa màu
Dòng sông cũng úa màu
Chỉ lòng người kiêu hãnh thương đau
Tôi kể về một lá thư
Một lời hò hẹn mùa đông
Lời hẹn hò bỏ quên bên hang đá
Hoa trạng nguyên bật khóc đến nao lòng.
Tôi kể về giấc mơ có những có những cái rùng mình
khi nhận ra kết cục hư vô của mọi khát vọng dấn thân là có thực
Dù có mang bằng lớp áo thần tiên màu biếc
Thì nỗi lòng bà chúa tuyết
cũng chỉ như là ảo vọng làm người của tiên cá biển sâu…
Tôi đã kể thật nhiều, thật nhiều câu chuyện
Bằng những con chữ vẫy vùng tuyệt vọng
Bằng những mặn mòi của hoang vu hoài vọng tình đầu
Nhưng làm sao kể được sự lãng quên của mình
qua mỗi đêm thâu..?
THẤT LẠC
Trong không khí sáng nay
Anh nhặt được sợi hương quá khứ
Mong manh len lỏi qua các đợt thủy triều của thời gian
Về dập dềnh trên khuôn mặt già nua tàn tạ phố.
Anh chạy hụt hơi về lại khu vườn
Từ lâu đã vắng bóng em
Trên bàn thờ không có đóa quỳnh xanh
Chỉ sót lại giữa chiều một nhành bất tử
Phơi màu trong kí ức khô hanh.
Anh đánh mất thiên đường từ thuở niềm đau mới thai sinh
Khi giấc mơ em
Không còn trở về lộng lẫy như kí ức anh chọn lựa
Người con gái trong tranh
Không chỉ cười với mỗi anh
Như em từng hứa
Những mầm cây chảy máu xanh biêng biếc cả góc vườn
Từng ảo ảnh lướt qua các thân cây
Trở về ướt dẫm mùa sương
Em – Mặt trời khuất dạng…
ĐI TRONG CƠN MẤT NGỦ
Đi mãi trong cơn mất ngủ
Như cách người ta đi trên những cánh đồng xinh tươi đã mất
Tôi đi tìm kí ức trong bụi mù
Gặp con chim sẻ nâu về trú trên mái tôn
của những căn nhà lem nhem gạch vữa
Khóc chiếc tổ xinh bằng rơm
Đã không còn.
Tôi đi về cuối làng
Chiếc ao không còn tấm lá sen non
Chú ếch ngày xưa ngủ quên trong hư ảo
Giữa đám rêu non
Tôi bước qua những đêm và biển
Nắng loang loáng trên xác người cá
Nằm phơi thân
Tôi nhặt được một bông hồng mù lòa
( Bởi không còn mùi hương cầu vồng mơn trớn)
Trên tay một đứa trẻ
Đứa trẻ đã nhìn thấy tôi trong giấc mơ hôm qua.
NHƯ GIÓ LIÊU XIÊU
Em nõn nuột đứng bên bờ tháng mới
Hồi sinh tôi một nỗi nhớ linh đình
Tôi già cỗi chiếc lá gầy bạch tạng
Giặt giũ mình trong cơn nắng nguyên trinh.
Có giọt đắng vừa chạm vào đáy cốc
Có giọt tôi vừa chạm đáy hiên đời
Em trong vắt nắng đầu ngày xanh mướt
Dệt cho mình trong nguyên khởi một tôi .
Ngày nắng vội hay lòng tôi quá vội
Trắng thời gian trong tiếng gọi thiên đàng
Mây có vỡ trong ngày luênh loang gió?
Chút thật thà theo đó cũng mau tan.
Vớt trong cõi nhân gian đầy huyễn hoặc
Một cái tình trong vô hạn đìu hiu
Em đứng đó hiển nhiên là rất thật
Hiển nhiên làm tôi như gió liêu xiêu.
ÁM ẢNH CUỘC ĐÊM
Anh đón cuộc đêm bằng đỏ ối đường chân trời
mặt trời nhẩn nha còn không xuống vội
Tẩn mẩn trên đầu ngọn cỏ
giọt sương lạnh lùng rơi…
Anh đón cuộc người bằng những nhớ và quên
Những được – mất , hơn – thua trần truồng trong yên lặng
Dẫu so đo luôn đượm màu hương phấn
Tháng ngày vẫn hồn nhiên ăn mất tuổi xanh.
Anh đón nỗi cô đơn bằng đêm dài ngợp mặt
Những đến và đi những mất và còn
Có cuộc trốn tìm bằn bặt
Để tình yêu nấp sâu vào hơi thở kí ức
Khuyết dần một mảnh trăng non.
Anh vớt nỗi tư riêng trong trận mộng du
Sấp mặt hứng vô tri từ lòng sâu dội lại
Trên bàn, chiếc điện thoại nảy tưng vì những hồi chuông dài tưởng tượng.
Tin nhắn gửi đi không lối quay về.
Ám ảnh không lời
ngằn ngặt cơn mê.
Đêm hun hút dài hơi cơn mất ngủ nũng nịu không chịu xa rời kí ức em
Bàn tay khô vuốt ve nỗi cô đơn bằng chiếc bóng mình trên vách
Trong kì hôn ám
mặt trăng và mặt trời hờn nhau cùng khuất mặt
Chiếc bóng này rồi cũng sẽ theo em…
KHÚC BIỆT XUÂN
Có khúc biệt từ chưa kịp nói
Hàng cây rũ lá bên đường
Em đi về cuối vùng sương khói
Mùa xuân di ảnh đêm buông.
Có khúc chia ly chưa kịp hát
Phù sinh vạn kiếp mong manh
Con giun quằn giữa mùa nắng khát
Vọng âm một chút an lành
Tôi ngồi vẽ cơn mị ảnh
Lơ thơ sợi nắng bạc mầu
Chiều xuân qua vội
Ảo hình cơn đau.
Ừ thôi! Xuân rồi tàn hết
Ừ thôi, biệt khúc sang ngang
Tình có là tri kỉ
Người có là hồng nhan?
Đêm huyễn hoặc tinh cầu vụn vỡ
Chờ một ánh sao lay
Thầm thì điều ước
Người trong dĩ vãng có hay?
Có bản cầu hồn chưa kịp viết
Cho tôi ngày cuối xuân này….
Uy