anh đi
ngôi sao mở mắt
đêm tỉnh giấc lặng nghe gió thở
mây lang thang như hành khất không nhà
chẳng ai nhớ em
chẳng ai chờ em
chẳng ai gọi em
chẳng ai giận em
biển bình yên lắng sóng
muôn cánh hoa tàn
có ai biết đã tưng bừng nở
anh đi
tăm tắp mù xa
qua một đêm mình thành hai người lạ
chiêm bao hóa đá
hoang phế hẹn hò
những phù điêu cằn cỗi rêu phong
thôi anh cứ đi
con đường nào không em nơi trái đất?
9.9.2013
Vũ Thanh Hoa
Sao không ở lại nơi này
Vườn xưa với ánh trăng say ân tình!
Trăm năm hai nửa ta – mình
Còn nguyên như thuở mái đình, cây đa!
10/9/2013
vanthenguyen