VTH – Lần đầu tiên tôi gặp Trịnh Sơn ở một quán café cùng với những người bạn thơ, cả hai chỉ gật đầu chào nhau. Tôi có thói quen gặp ai lần đầu thường quan sát nhanh và lấy “ấn tượng đầu tiên” về người đó, vì tôi tin rằng đó là “cảm giác khách quan” nhất. Dù tỏ ra khiêm nhường và lễ độ nhưng tôi vẫn nhận ra vẻ lãng tử và gan lì trong đôi mắt chàng trai này.
Thơ Trịnh Sơn gần đây được chú ý và có nhiều ý kiến, tôi bảo Sơn: “Em cứ bình thản sống đi em ạ, phải qua được các “ải” khen, chê, đàm tiếu mới thấy được “cái chân” của mình!” Sơn chỉ cười: “Em biết chị ạ”. Tôi thấy Trịnh Sơn ít nói, tôi vốn sợ những người nói nhiều.
Trịnh Sơn sinh năm 1982 tại Côn Đảo, khi ba má và gia đình bị bắt vì vượt biên. Cậu từng qua Mỹ cùng gia đình rồi lại trở về Việt Nam một mình, học dở dang 2 trường Đại học. Tôi hỏi: “Giờ em làm gì?” Cậu cho biết là đang “Thiết kế Cảnh quan – Hoa viên” Tôi bảo: “Nghề ấy cũng hay đấy nhưng em nên đi học tiếp nhé!”. Sơn làm thơ say mê và thầm lặng, ngày càng đằm và ấn tượng hơn.
Mời quý vị đọc chùm thơ của Trịnh Sơn để hiểu thêm về một chàng trai có tâm hồn khá phức tạp sống lặng lẽ ở một nơi xa xôi: Bà Rịa.
ÂN HUỆ
Anh thương em
Không giận
Một nửa láng giềng một nửa cả tin
Đôi khi khoảng trống mở ra cho ánh sáng chui vào
Nhân tình
Lãng vãng
Ngáy khò khò lũ côn trùng chen mộng mị bốn mươi năm ngớ ngẩn
Ngủ ngon nghe em
Xuôi tay tháng mười hai
Mốt mai hết Chạp lạnh rướn đông qua quẩn quanh Giêng kịp
Anh ăn cắp hơi ấm kiếp sau của mình cho vòng tay em đêm nay
Không tiếc nữa
Sáo chìm sông
Còn Trương Chi mê mãn đáy tình
Ngủ ngon nghe anh
Ngược phía tối có đôi cánh Satan che móng vuốt
Cánh nào cũng là cánh
Bay lên là kẻ thắng ?
trái tim muôn đời mắc nợ trơ trỏi vạc sành rơi
Trống đồng rơi
Em rơi
Em bơi
Em chơi vơi
Con còng chạy ngang còn biết tìm hang mà lấp
Ngược ngược xuôi xuôi anh tìm sóng nấp nghiêng người
Có thể ngày mai 4 con chiên lên giàn thiêu
Có thể ngày mai tên châm lửa lên giàn thiêu
Có thể ngày mai giàn thiêu tự thiêu
Anh thương em
Không giận
Nát mùa đông
Đóng băng ổ cứng
Mỗi con người có quyền giữ riêng mình một ổ cứng
Cho đến khi thòng lọng thõng eo mềm
KHÔNG TƯỞNG
Một sợi tóc mai phù sa sông
Một bờ vai gầy nghiêng núi
Ngồi bên em tôi mọc chiếc lá
Nếu cây không cứu nổi lá
Đâu nghĩa là tàn phai sẽ giết được lá
Lá
Đã tự vàng
Lá
Phải tự xanh
Tận đông đổi một sàng khôn
Tiếc gì nữa
Mà giấu miên man Trương Chi trong trái tim lấm tấm bụi
Mọc lá rồi cây lại sợ
Gió rung nắng cháy mưa dầm
Em nói
– Tình yêu là điểm tựa !
O’Henry có sống dậy
Không vẽ lá
– Vẽ mênh mang
MỆT
Tôi có thể ngồi hàng giờ hàng ngày trong căn phòng 16m2 của mình
Nghe Phúc âm buồn rệu rã nhịp gõ bàn phím
Ngoài cửa sổ lũ chim sẻ vô tư nhảy sáng nhảy chiều
Phòng bên cạnh em nhẩn nha son phấn
Không cần thiết gì trà dư tửu hậu
Tự pha một ly café đen không thèm bỏ đường và nhấm nháp hết thời gian
Mặt trời ngoài bức tường có nhìn thấy tôi không, không biết
Người người ngoài bức tường có dòm ngó tôi không, không biết
Máy lạnh ù ù ngạt thở
Cởi áo cởi quần tôi làm Adam trước màn hình trắng toát
Gieo hạt trái cấm lên những trang sách của mình
Viết chán
Tôi vẽ
Lôi những tấm hình trần truồng trên mạng xuống và ịn mông mình vào
Mai kia mốt nọ sẽ nghiêm trang và đắt tiền trong một galery nào đó
Mặc kệ
Chúng ta có quyền tự do sử dụng những gì mình có
Và những gì mình không có nhưng không ai có
Những ngày này trí khôn không ghé đến
Mưa nắng gió bão cũng quên mất tôi rồi
Lâu lâu em quấy rầy bằng một vốc cơm sau mấy tiếng gõ cửa
Cùng, một vốc sữa
Trao đổi lạnh lùng giữa chúng ta vẫn kéo dài kéo dài ra
Như cây cỏ vô tâm trao đổi chất
Những con kiến lợi dụng sự dơ bẩn của tôi rủ nhau vào từng đàn
Ngay hàng thẳng lối
Ăn vụn máu tôi óc tôi linh hồn tôi rơi vãi trên sàn
Đừng nhỏ nhẽ khuyên lơn nhạt phèo
Tôi đọc tôi từng khoảnh khắc
Tôi đếm tôi trên giá treo trên giàn thiêu trái đất hình vuông
Có thể bỏ nắng sau lưng có thể bỏ mưa trước mặt
Còn gì hạnh phúc bằng một con người không bóng
Đốt tôi đi đốt tôi đi những điếu thuốc kia ơi
Trên bao thuốc nào cũng ghi “hút thuốc lá có hại cho sức khỏe”
Tôi có hút thuốc đâu
Là,
Thuốc hút tôi vào
Cũng chỉ là khói
Khói cả thôi
(Bà Rịa, 19 / 08 / 2009 )
THỦ DÂM
Làm gì đó hỡi cái bóng anh
Quấn lấy em bằng nỗi buồn của quỷ
Sứ mệnh nào bắt lá phải xanh hoa phải màu trái phải hạt
Giống thiên thu giống đoạn trường giống cà tưng giống khổ hạnh
Làm gì đó hỡi cái bóng anh
Quay ngược đầu để gắn miệng tôi vào bàn chân dặm trường rốn biển
Lại xuôi đầu để gắn mắt tôi vào lỳ lợm nhẵn nhì bụng nhện
Em ca bài ca mèo trăng
Anh đàn mấy mươi cái răng trên đỉnh núi sờn
Không có cơ hội nào cho chúng ta
Anh và cái bóng anh
Nhập nhòa ảo vọng thiếu nữ hứng dừa chuột cắn
Nhiễu lên nhau giọt cuồng nộ
Chảy trong nhau dòng hận đau
Anh nhặt thơ tan bong bóng em gội đầu
Em nhặt anh cuối vòm vồng mưa lâu
Cần một lần vạch lưng cho người ngửi áo
Làm gì đó hỡi cái bóng anh
Chuồn chuồn bay qua ngày áp muộn
Em về chưa hay ngõ khác chia đời
Khóc
Cười
Một mắt thôi
Nhắm
Bắn
Làm gì đó hỡi cái bóng anh
Rơi nhàu nhèo
Đáy tường không buồn đựng
(Bà Rịa, ngày 22 / 01 / 2010)
(Mời quý vị xem thơ Trịnh Sơn tại đây)
Ôi! Thơ của tác giả Trịnh Sơn lạ quá. Ánh nhìn về tổng quan của bạn ấy lạ quá.Hay.Đọc. Ngẫm và nghĩ. Ý nghĩa.