À ơi… lông ngỗng lạc đường – Hạnh Vân

VTH – Hạnh Vân là cây bút nữ sung sức của miền Đông Nam Bộ, thơ chị hiện đại nhưng không quá cầu kỳ, lãng mạn nhưng không quá ủy mị. Nhân dịp chị vừa ra mắt tập thơ mới – Ru miền cổ tích, vuthanhhoa.net mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ trích từ tập sách mới của Hạnh Vân:

>> Đêm cựa mình ký ức lặn vào mơ – Hạnh Vân
>> Lơ lửng không trung những vần thơ rất thực – Hạnh Vân

Lặng im và lãng quên

rồi thì lặng im
gió quên đánh thức lá hoa bằng vòng tay nhẹ thoáng
mặt trời quên đánh thức mây bằng nụ hôn nắng ấm
nên sương mờ giăng vây
và mắt hiền ngủ mê

rồi thì lãng quên
lớp lớp cây tầm xuân vây kín lâu đài
nhớ thương vùi chôn trong giấc mơ dài
một ngày đợi chờ thênh thang trăm năm

vẫn cứ lặng im
và mãi lãng quên
tin yêu thoi thóp trên bờ ngực lạnh
kỷ niệm ngủ quên trong đôi mắt khép
rèm mi khóa mọi nẻo chờ

lặng im và lãng quên
vết đau còn nhói buốt
đốm môi nồng lạc chìm trong ký ức
mụ tiên Tai Họa hả hê cười *

giấc mơ của em đêm nay chưa thấy bóng người
nụ hôn cổ tích đã rơi về cổ tích…

(*) Mụ tiên Tại Họa là người đã buông lời nguyền độc ác đến nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích Nàng công chúa ngủ trong rừng.

Lỗi hẹn

Một lời hẹn
một giấc mơ
một câu thơ ngơ ngác
buộc vào nhau
xao xác lối về
lông ngỗng rơi lưng chừng hút dấu
người giữa đường
chơi vơi

một lời hẹn
một niềm tin
một câu kinh tỉnh thức
khua tinh tang
buốt nhức nẻo chờ
gió hui hút thổi suốt bờ hoang vắng
ta một mình
lạnh trơ

lời hẹn mở
phập phồng xanh hy vọng
lông ngỗng bay
rạo rực giấc mơ chiều
lời hẹn buông lơi chạm câu kinh sám hối
lông ngỗng lạc rời nương gió mịt mùng xa

đã lỗi hẹn
giấc mơ chiều đã rạn
hoang hoải đêm
cạn khuyết bóng gầy
lời hẹn xanh rêu níu ngày đã mất
lông ngỗng cuối trời tìm nhau…

Về đâu

Trả đêm về với chiêm bao
mưa đan nắng
ướt
hanh hao giấc ngày

nhón mình
về lại thơ ngây
miền đau phủ trọn tuổi gầy đa mang

trái cấm về lại địa đàng
chân trần
lỡ bước
rẽ sang lưng chừng

ta về níu một dửng dưng
nghe hui hút nhớ
thấu rưng rức buồn

đá thiêng
nước phải hao mòn
ngược về đâu cũng chẳng còn vẹn nguyên…

Mùa không phai…

Anh đừng vội yêu những ngón tay thon
non nhuốt sẽ ráp thô cùng tảo tần hôm sớm
nước đục
nước trong
những ngón gầy rũ héo
khô khát, chai sần còn được nép vào anh?

Anh đừng vội yêu ngực xuân căng tràn hay mắt hạ biếc xanh
nắng sẽ phai trên muốt trần nà nuột
gió sẽ thôi phập phồng
mưa sẽ thôi rạo rực
chiếc lá gầy nghiêng sắc úa về thu

Anh đã đi qua biết bao mùa
xin đừng tiếc men xuân tràn một thuở
xin đừng níu tình hạ bùng như lửa
dẫu hồng nhan em rơi rớt lạc mùa

Anh hãy hôn lên tóc em
cả khi tóc phai màu
hôn lên mắt em
cả khi vết chân chim in dấu
hôn lên những vết rạn trên da em sau mùa thai nghén
hôn lên những thô ráp cỗi cằn
cho héo úa hồi sinh

Để chỉ một mùa yêu thẳm suốt đôi mình…

Tìm anh

Anh ở đâu
ngày mẹ quặn lòng sinh em
tiếng khóc em vỡ ngày vỡ đêm vỡ năm vỡ tháng vai mẹ trĩu mòn nhọc nhằn lo lắng
ai sẽ nắm tay em khi tuổi mẹ nghiêng chiều?

Anh ở đâu
ngày em chân trần đầu trần băng qua tuổi thơ đầy nắng
những bông hoa hồn nhiên nở trên tóc em khét cháy
xương cá chôn dưới chân giường ngày nao thành xiêm áo em mặc gặp anh?

Anh ở đâu
ngày em tập cười duyên với bóng mình trong gương
vụng về học thêu khăn thêu áo
mũi kim châm ngón tay buốt nhói không ngăn được giấc mơ thiếu nữ
thẹn thùa

Anh ở đâu
ngày em biết yêu ngày em thất tình ngày em tươi vui ngày em đau khổ ngày em trong veo ngày em mòn mỏi
ngày em rã rời chờ đợi một phiên bản người
như anh

Anh ở đâu
ngày lốc xoáy mịt mù đất trời hòa một
ngày cơn mưa dông nuốt trọn em vào đáy chiều cô độc
anh ở đâu
sương rơi ngày trôi mặt trời ngái ngủ
phố quen người đông mắt em rêu phủ
níu vào đâu cũng trượt lại bóng mình

ngón tay non đã khô lạnh rạc rời
đóa hoa trên tóc mòn đã úa
em vẫn trượt theo vết nhớ
tìm anh

Ghen bóng

Những cơn gió đuổi nhau thốc vào căn phòng trống
khoảnh khắc đợi chờ buồn xo
dòng nhớ quanh co chảy đến cuối trời
nơi ánh mắt nụ cười người thương vương vãi
nơi váy ngắn chân dài người dưng tung tẩy
nơi bể vui lênh láng chặn nẻo về

những cơn gió thốc vào nhau
lốc xoáy
hồ nghi cãi nhau với niềm tin
tủi buồn cãi nhau với thương nhớ
hơi thở gấp nhanh hòa vào lốc gió
kỷ niệm cuộn ghen hờn
rách rã
mịt mù bay

xúc cảm rối tung
xáo trộn những vòng xoay
tơi bời sớm mai tơi bời đêm tối
tơi bời lòng tin
bình yên hấp hối
hờn ghen nghiêng ngả cõi lòng

bao giờ người về lắng dịu gió dông?

Tuổi rớt phía sau người

Ba núi bảy sông chín đèo người đã qua
em lò dò theo vết
đường cập kênh đá nước bập bênh sóng
em hụp hửi giữa dòng

đá cứng chân mềm
và gai trùng trùng giăng mắc
đường thăm thẳm đường mịt mùng
đường mưa dầm đường nắng lửa
em ướm chân mình vào vết chân người hằn sâu trên cát
khô khát vỡ tan
đá hóa mềm
cơn rạo rực phôi thai từ huyền thoại ngàn năm

tuổi người rơi rớt phía sau người
con đường hun hút đến không cùng
ngày trôi
ngày trôi
ngày trôi mải miết
hai bóng trước sau đổ dài một phía
chẳng thể nào chạm nhau

tháng tháng năm năm rêu đã xanh màu
em rớt lại phía sau người
như tuổi.

Ru miền cổ tích

rồi cũng hết nẻo đường lạnh vắng
mình rẽ ngang thôi ướm vết chân người
rồi cũng cạn những ngày mưa cũ
kỷ niệm ướt đầm
và tan

cổ tích rạn giữa bề bộn trần gian
lọ lem đã lui về góc bếp
chiếc hài hôm nao cũng vừa lạc mất
đền thiêng ngủ vùi
giả trá lên ngôi

đất vỡ đôi
trời vỡ đôi
ngả rẽ như vết thương không khép miệng
cỏ xót và gót chân xây xước
ảo ảnh nhòe tan
mù mịt bóng người

à ơi à ơi chiếc lông ngỗng lạc đường
à ơi à ơi giấc mơ không nụ hôn đánh thức
ngủ ngoan ngủ ngoan một miền ký ức
câu hát ru mình
xao xác chuyện “ngày xưa”…

HẠNH VÂN

1 comment

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu