Anh tự vui với lễ hội riêng mình – Từ Dạ Linh

Xem hình
Nhà thơ Từ Dạ Linh

VTH – Từ Dạ Linh tên thật Võ Công Phúc. Tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Huế chuyên ngành Ngữ văn.  Hiện công tác tại Báo Kon Tum. Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Hội viên Hội VHNT Kon Tum .

Tôi biết anh khi cùng là những “blogger kỳ cựu” của trang Vnweblogs. Thơ Từ Dạ linh đa dạng, gửi gắm nhiều tự sự về cuộc sống , lẽ đời và cả những nỗi buồn sâu lắng. Xin giới thiệu chùm thơ Từ Dạ Linh trích từ blog của anh:

 

VIẾT CHO LỄ HỘI HALLOWEEN

Mặt nạ đời anh hoá trang cho mình tươi roi rói,
Tươi như không thể nào tươi hơn buổi mẹ chợ về.
Chẳng phải để trốn em, chẳng làm quên nỗi nhớ
Anh bước tiếp con đường ở đó thiếu vắng bóng hình em.
Hoá trang chiếc mặt nạ anh tự dỗ dành,
Anh giấu đi niềm đau đã chai thành sẹo,
Giấu ánh mắt buồn ngày em bước sang ngang.
Tiếng bìm bịp kêu sao nẫu cả khúc sông anh.
Chiếc mặt nạ đời anh trốn tìm anh
Những ngã đường gập ghềnh những dòng sông chảy xiết
Buổi gặp em niềm vui oà vỡ
Chiếc mặt nạ đời anh gìn giữ giờ vội rơi.
Anh tự vui với lễ hội riêng mình
Tim dâng sóng lời gọi em thao thiết
Mặt nạ anh
Anh cất làm tin.

 

NHỮNG Ý NGHĨ NHẬP NHOẠNG

Những gương mặt nhợt nhạt
Những mỹ từ sáo rỗng
Cái ác đánh đu trên hồi quang chói lói
Nhoài đi nhoài đi những thực những mơ những huyền hoặc.

Rồi một ngày loài Cú vọ bật khóc
Không phải tiếng khóc của người những giả nhân trong đêm đen những người những ngợm.
Ta nhìn từ phía bên kia
Hiện hình ma hiện hình quỷ dữ
Ý nghĩ giật mình đánh thức một ta.

Những gương mặt nhợt nhạt
Những cái đầu sáng loáng
Những ý nghĩ ma quái
Những mưu mô rồ dại
Chợt nhảy xổ ra xâu xé những thiên thần
Cái miệng nhồm nhoàng máu khạc ra những hình hài.

Cứ thế cõi đời ô trọc diễu qua ta nườm nượp ngợm người
Ta giật mình đánh rớt những ý nghĩ rời.
Những ý nghĩ đuổi ta nhọc nhằn đi qua kiếp người lận đận.
Kìa chuông chùa ngân rung
Lại một hồi kinh sám hối
Những ngợm những người hối hả lại qua
Ta mơ giấc mơ dài đã tròn bóng một ta.

LỜI RU CÁNH CÒ

Trắng và đen đâu dễ gì bóc tách
Ta ngu ngơ tìm chân lý ở đời.
Mặt trời lặn bóng đêm bao phủ,
Bình minh lên lấp lánh những nụ cười.

Trắng và đen dễ đâu người bóc tách
Sờ lên ngực, tim vỗ nhịp ngân rung.
Thôi ngủ nhé, cần gì đen với trắng
Lời mẹ ru nghe chao chát cánh cò.

Thôi ngủ nhé, cò con thôi ngủ nhé,
Chuyện cá tôm đồng cạn với đồng sâu.
Thôi ngủ nhé, cò con thôi ngủ nhé,
Mai mẹ về cánh lấm lòng trắng trong.

Trắng và đen muôn đời khó bóc tách
Thương đàn con mẹ lặn lội cả lời ru.
Cánh cò trắng mong manh trước bão tố
Vượt trùng khơi, con hoá ánh mặt trời.

Cò mẹ về với niềm tin thao thiết,
Phía miền con dịu nhẹ khúc ru hời.

 

CHUYẾN XE THỔ MỘ VỪA TRÔI QUA ĐỜI

Tôi chào tôi,
Tôi cười tôi,
Chuyến xe thổ mộ vừa trôi qua đời.
Nỗi buồn chưa chịu thôi nôi
Xa xưa thức dậy nói lời xưa xa…

Vẫn còn nhặt cuối sân ga
Chuyến tàu đưa tiễn
Vỡ oà niềm riêng.
Chung chiêng
Người gánh ưu phiền,
Nghiêng vai gió thổi qua miền nhân gian.

Miên man
Chiều ấy
Mênh mang
Đò đưa cơn gió
Thổi tan bột bèo.
Đong đưa ngồi gói eo sèo
Giấc mơ ngày ấy
Trăng treo đáy hồ.

Một tôi
Tôi gói bơ vơ
Chợt rơi rụng xuống bài thơ tuyệt vời.
Tôi chào tôi,
Tôi cười tôi,
Chuyến xe thổ mộ vừa trôi qua đời.

 

VŨ KHÚC BÀN CHÂN

Tôi tật nguyền chân đi khập khiễng
Những bước đi chậm chạp dắt tôi qua kiếp người lận đận
Đôi khi đếm bước chân của mình tôi nhặt nhạnh niềm vui
Vững vàng tôi đi tới.

Thuở thiếu thời lê bước chân tật nguyền trên đường đất quê tôi
Bước chân nhẹ tênh tôi đi như những đám mây dự phần của gió
Mải miết đi không bao giờ định giá
Gói kiêu hãnh gói niềm tin vào bước chân tật nguyền tôi đi tới.

Bước vào đời chân không mệt mỏi
Tôi nắn nót bước chân tật nguyền
Tôi đặt vào đấy niềm tin, lý tưởng không bao giờ vơi cạn
Tim hát khúc rộn ràng trên nhịp chậm rãi đôi bàn chân.

Tuổi trung niên lắng nghe lời đất nói, lời gió hát
Tôi nghe cuộc đời những vũ khúc trắng đen
Vẫn vẹn nguyên con tim với bầu máu nóng sáng dậy ngọn lửa niềm tin
Trước thị phi bước chân đòi ngơi nghỉ, vì ngày mai tôi phải bước đi.

Ngày mai, ngày mai đang là đang là phía trước
Chẳng tính toan được mất cho riêng mình
Niềm tin đặt vào tôi những bước đi
Phía trước là chân trời là ánh sáng, tôi nghe nhịp gõ bàn chân tật nguyền
Vũ khúc được đạo diễn từ tiếng nói con tim
Ta yêu lắm tiếng gọi những bàn chân.

Từ Dạ Linh

2 comments

  1. Gửi em họ Vũ Thanh Hoa!
    Cảm ơn em họ đã giới thiệu thơ anh trên trang web hoành tráng của em. Anh có lời góp ý nè: chà chà, chỉ vài thao tác mà em rút cả hồn cốt anh lên phơi phơi bày cho thiên hạ nhìn ngắm. Hổng được đâu. Đùa vậy chứ anh thầm khen người chọn thơ cừ thật. Chúc em cuối tuần có nhiều niềm vui, hạnh phúc!

    1. Chỉ sợ anh họ có gì chưa ưng ý thôi, nên em chưa đăng bên Vnweblogs. Vậy thì yện tâm rùi ạ, chúc anh họ luôn vui và nhiều sáng tác mới nhé! 🙂

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu