Tháng Mười có một ngày kỷ niệm đẹp dành riêng cho phụ nữ Việt Nam. Chị em luôn được nam giới ngợi ca hào phóng bằng những mỹ từ: Giai nhân, Người đẹp, Liễu yếu đào tơ, Phe tóc dài…Nhưng hình như chị em lại có vẻ khá kiệm lời khi nói về nhau. Tôi trộm nghĩ : Biết đâu cuộc đấu tranh Bình đẳng giới mãi vẫn chưa đến hồi thắng lợi vẻ vang cũng một phần do nguyên nhân này ? Hỡi ôi, khi “phái mày râu” đã kịp “đảo chính” mấy nhiệm kỳ thì… Phụ nữ vẫn đang ngồi tranh cãi xem ai…xinh hơn ai! Lần này, “chúng tôi sẽ nói về chúng tôi” qua 3 tập thơ của 3 Bloggers nữ : Đãi Trăng (Nguyễn Lâm Cúc), Ngày xưa ơi (Phương Phương) và Vũ điệu của Trăng (Vũ Thị Minh Nguyệt)
“Đãi trăng” của Nguyễn Lâm Cúc.
Tên tập thơ là lạ cho ta cái cảm giác hẳn tác giả là một phụ nữ cá tính. Hãy xem:
“Hôm nay nhàn, ta mở tiệc mời trăng
Để thoả thích bưng dòng sông ra uống
Bày lên mâm đồi cây ngất ngưởng
Gọi mây cùng múa lượn thêm vui
Này trăng, có thấu tình tôi
Cạn ly nhé, sông có vơi cũng mặc
Say cứ say nhưng đừng khóc!
Để tỉnh ra tôi sẽ biết cười.”
(Đãi trăng- NLC)
Một ý tưởng rất thú vị. Tác giả còn có những góc quan sát khác:
“Em ngồi co ro góc chợ
Mắt ướt buồn dáng kẻ đói ăn
Tay chìa ra gầy trơ bé nhỏ
Câu thơ tôi vô vị bất thần”
(Vô vị quá-NLC)
“Lên chùa lòng chẳng tịnh
Chuông mõ động phàm trần
Kiếp phù vân mây nổi
Bụi mù cuốn bước chân”
(Lên chùa-NLC)
Nguyễn Lâm Cúc ít giãi bày những kỷ niệm trong “Đãi Trăng”. Thơ chị kín đáo và sâu sắc. Với 59 bài thơ thường là những bài ngắn để người đọc phải ngẫm nghĩ :
“Đã qua muôn ngả cuộc đời
Bao lần ngoảnh gọi tên người khản khô
Tưởng sông rồi lại tưởng đò
Ai hay lất phất chỉ bờ lau thưa”
(Rong chơi – NLC)
“Cuộc trần ai qua hết
Cười được đủ anh hùng
Còn biết yêu tha thiết
Xứng nguyệt quế-huân chương »
(Cuộc trần- NLC)
Tôi chỉ gặp chị Nguyễn Lâm Cúc một lần nhưng khi đọc thơ chị, tôi hiểu nhiều hơn về chị. Chị còn viết nhiều truyện ngắn và tản văn trên Blog. Một phụ nữ đằm thắm và ấn tượng với tôi.
« Ngày xưa ơi » của Phương Phương
Nghe tên của tập thơ đã đoán tác giả hẳn là người « lưu luyến » đến một thời đẹp đẽ của kỷ niệm:
« …Kỷ niệm xa xôi lại da diết hiện về
Là biển – là anh – là cánh buồm căng gió
Trả lại cho em một thời hoa đỏ
Những dại khờ, nông nổi, thương yêu…
…Mình bên nhau sợ quên mất đường về
Niềm khát vọng vẫn ngoài tầm tay với
Quả chín trên cành nâng niu không nỡ hái
Để mãi còn mật ngọt cho nhau”
(Ngày xưa ơi- PP)
Phương Phương là hoa khôi một thời của Đại Học Tổng hợp Huế. Người phụ nữ đẹp thường truân chuyên, người phụ nữ đẹp lại làm thơ nữa, hình như càng nhiều nỗi niềm :
« Em có thể : Kiêu hãnh, lạnh lùng khi đứng trước anh
Như bao cô gái đã từng làm nhiều chàng trai điêu đứng…
Em có thể nói những lời tàn nhẫn
Cũng tầm thường làm anh khổ đau…
Nhưng với anh
Em không muốn mình dễ ghét thế đâu…”
(Em mãi là em thôi-PP)
Phương Phương nói về những thử thách trong cuộc sống của mình giản dị và đôn hậu, và cả những người đã gắn bó với cuộc đời chị, có thể là ngày xưa, có thể là bây giờ :
« …Anh chẳng oai hùng như Từ Hải đâu
Nhưng anh sẽ là
Một chàng Đam San đa tình và hấp dẫn
Chúng mình đã đi qua những cuộc tình lận đận
Để bây giờ làm quà tặng cho anh… »
( Đam San-PP)
«… Chia tay nhau đã mấy năm rồi
Tự ái, giận hờn ngày xưa không còn nữa
Cái còn lại trong ta – có lẽ
Là tình người – là nghĩa vụ với con
…Tạo hóa vốn công bằng, tạo hóa thông minh
Em luôn nguyện cầu cho anh cũng vậy
Anh lấy vợ đi để có người thay em sớm tối
Niềm an ủi cho anh ngày tháng đi về… ”
(Sao anh không lấy vợ đi-PP)
Đọc tập thơ « Ngày xưa ơi » với 39 bài thơ của chị Phương Phương, hiểu rằng chị đang hạnh phúc với hiện tại. Hiểu rằng người đàn bà đẹp ấy sau những lận đận trong cuộc đời đã tìm được bến bờ bình yên.
« Em cầm quà tặng trên tay
Mà như cả trái đất này của em
Của em ngày tháng êm đềm
Của em giây phút bình yên bên người »
(Quà tặng- PP)
Mong rằng với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt đẹp long lanh, chị Phương Phương đi trọn vẹn giấc mơ của mình.
« Vũ điệu của Trăng » của Vũ Thị Minh Nguyệt
Sẽ tò mò khi cầm trên tay tập thơ có tên như thế và tò mò hơn khi tác giả lại là Nhà Kinh tế học và từng là học sinh trường chuyên Toán Thái Bình.
« Cha mẹ cho em
Tên của vầng trăng
Vũ điệu màn đêm,
Anh gọi em Nguyệt Vũ…
…Em kể nhiều về lũy tre xanh
Rằm mùa gặt trăng vàng màu hạt lúa
Bóng thôn nữ gánh về làng mềm dáng lụa
Đẹp diệu kỳ vũ điệu cánh đồng trăng…”
(Vũ điệu của Trăng – VTMN)
Nhưng rồi tôi bất ngờ bởi « Nhà kinh tế học » này lãng mạn và mãnh liệt vô cùng :
“…Anh là người chế ngự được con tim
Của em luôn nồng nàn như lửa
Em không biết mình là ai nữa
Khi yêu rồi muốn mình đẹp hơn lên
Trong mắt anh, em nữ tính dịu hiền
Anh biết làm vầng trăng luôn toả sáng
Em sung sướng bởi vì anh lãng mạn
Là bầu trời cổ tích những vì sao !… »
(Người đàn ông yêu em- VTMN)
« …Ném tình yêu cho một kẻ khát khao
Nhớ anh đến tận cùng hơi thở
Tiếng cốc rơi như trái tim tan vỡ
Mảnh vụn nào găm trả lại cho anh ?… »
(Khao khát – VTMN)
Tập thơ « Vũ điệu của Trăng » dày dặn, với số lượng 67 bài thơ, nhiều bài khá dài. Đọc kỹ, ta nhận thấy tác giả thông minh, tinh tế và hiện đại :
« …Có khoảng cách
từ ánh mắt đầu tiên
Đến lời hứa
giờ không ai nhớ nữa ?
Có khoảng cách
dài từ rơm đến lửa
Chỉ chạm vào
Hai đứa cháy
Thành tro !… »
(Khoảng cách – VTMN)
“…Chả có lẽ nào bầu trời rất xanh
Nên nỗi nhớ mang theo màu nắng mới
Ở nơi xa em vẫn hằng đứng đợi
Mái tóc anh sương nắng đã phai màu
Dẫu biết rằng mình chẳng thể của nhau
Em muốn cướp
cha Ran từ tay Chúa !
Muốn đánh đổi cả cuộc đời nhung lụa
Ngắm một lần lặng lẽ, nụ cười anh !»
(Nỗi nhớ màu gì -VTMN)
Chị Vũ Thị Minh Nguyệt luôn nhận mình viết nghiệp dư nhưng cảm nhận của riêng tôi khi đọc “Vũ điệu của Trăng” là một tập thơ trữ tình và chuyên nghiệp.
Chúc cho các chị cũng như tất cả các Bloggers nữ trên Blogs của chúng ta luôn mãi xinh đẹp, tài hoa và ngày thêm gắn bó bên nhau làm nên vườn hoa văn chương nhiều sắc màu, như các anh Bloggers vẫn thường ưu ái và kỳ vọng.
30.9.2007