TỰ DO
Họ là một trong những cặp đẹp đôi nhất trường Luật. Anh trầm lắng, chín chắn. Chị nhí nhảnh, dịu dàng. Hình như trời sinh họ ra là để cho nhau. Các Hội diễn văn nghệ của trường, anh gẩy ghi-ta, chị đứng bên cất giọng hát trong trẻo, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời hạnh phúc. Bạn bè gọi họ là cặp đôi lý tưởng. Năm năm sinh viên trôi qua, chị về quê với gia đình, anh ở lại thành phố. Thế là những lá thư hình như quá mỏng manh so với những thử thách khắc nghiệt của cuộc đời. Nhà vốn neo người, bố ốm nặng, chị vừa chăm nuôi bố, vừa chuyển đi chuyển lại mấy nơi công tác. Cuối cùng do xúc động trước sự chăm sóc hết mình của anh bạn đồng nghiệp, chị đã nhận lời cầu hôn của anh ta trong giây phút vội vàng.
Anh ở lại Sài gòn còn gian nan hơn.Tấm bằng đại học trôi tuột giữa biển người tìm việc mênh mông. Cuối cùng một nữ Luật sư đã ra tay giúp đỡ anh có một chân kha khá ở Văn phòng Luật của riêng bà. Công việc tạm ổn.
Họ không điện thoại hoặc nhắn tin cho nhau, nhắc lại làm gì những huyền thoại…
Thế rồi trong một dịp công tác, hai người gặp lại nhau. Khỏi phải kể là họ xúc động thế nào. Những người đi cùng không ai ngờ hai người ở hai đoàn công tác xa xôi kia đã từng có một thời yêu đương nồng cháy đến năm năm. Họ cùng lặng lẽ đi bên hàng cây xanh mướt còn lóng lánh sương sớm. Họ chẳng biết nói gì vì có quá nhiều điều muốn nói với nhau. Chị bèn kể chuyện hai đứa con nhỏ còn anh nhắc đến mấy người bạn cũ, bỗng chị bước hụt chân, suýt ngã và anh đã kịp đỡ trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Khoảnh khắc khuôn ngực chị nằm gọn trong vồng ngực săn chắc của anh khiến anh ngây ngất. Không thể kìm lòng, anh ôm choàng chị đặt lên môi nụ hôn nồng nàn như thuở hai mươi xưa, chị tan chảy trong nụ hôn ấy… nhưng mấy giây sau, chị choàng tỉnh và cuống cuồng: “Em không thể, không thể…” Anh vẫn giữ chặt chị trong cánh tay mình, thì thầm: “ Sáng mai là công việc hoàn tất. Chiều mai chúng mình đi chơi đâu đó, em nhé?” Chị bần thần một lúc. Chị muốn quá đi mất, nhưng…Hình ảnh người chồng hiền lành hiện lên cùng hai đứa bé lại làm chị chùn bước. Chị khe khẽ lắc đầu, mắt rơm rớm. Sáng hôm ấy chị tránh gặp anh, chị cố tình né tránh cho đến khi ô tô lăn bánh đưa đoàn công tác về.
Bà Luật sư nói xa nói gần mãi, cuối cùng anh đành chấp nhận cưới cô con gái không mấy xinh đẹp của bà và được bà cho một căn nhà nho nhỏ ở giữa Sài gòn. Thời gian thấm thoắt trôi đi, anh đã có một con trai. Một lần vô tình gặp một người bạn cùng học, anh hỏi thăm chị, người bạn ngạc nhiên: “Anh không biết gì sao? Cô ấy đã li hôn hai năm nay rồi!” Anh lặng người.Thì ra người chồng hiền lành bỗng giở thói cờ bạc, vũ phu. Chút tình nghĩa cạn kiệt. Chị cùng hai đứa con nhỏ ra đi. Đêm ấy anh không ngủ được. Tình yêu đối với chị chưa bao giờ nguội trong trái tim anh nhưng giờ đã có quá nhiều lớp bọc phủ lên…Anh muốn được an ủi chị, muốn được chia sẻ với chị nhưng anh không dám. Ba ngày hôm sau anh mới mạnh dạn gọi điện cho chị: “Em có khoẻ không? Các cháu thế nào?” Tiếng chị cuống quít trong máy: “Em đang ở bệnh viện. Con em sốt cao quá!” Anh đi chuyến xe sớm nhất và xuất hiện trước cửa Khoa Nhi với mấy hộp sữa. Chị xúc động rơi nước mắt. Anh giúp chị chăm sóc đứa bé tận tình đến nỗi các bác sĩ và bệnh nhân xung quanh ngỡ anh là bố nó.
Rồi anh phải về. Chị tiễn anh đoạn đường dài. Anh dừng lại và quay sang hỏi chị: “Em định thế nào cho cuộc sống của mình đây?” Chị lắc đầu. Im lặng. Khi anh chuẩn bị bước lên xe, chị chỉ nói :”Em chẳng yêu ai được nữa.” Suốt dọc đường, đôi mắt buồn da diết và khao khát của chị cứ hiện lên.
Vừa về đến cửa, anh lại gặp ngay bộ mặt sưng sỉa của vợ. Cô vợ luôn muốn kiểm soát anh mọi mặt. Anh chui vào phòng khóa cửa lại. Ký ức đưa anh trở về sân trường Luật tràn nắng mười mấy năm về trước, khuôn mặt xinh đẹp và giọng hát quyến rũ của chị đã làm anh si tình đến ngất ngây…Khoảnh khắc, anh muốn bỏ tất cả để đến với chị, người đàn bà lúc nào anh cũng yêu thương nhưng… Ngôi nhà anh ở, bữa cơm anh ăn, đứa trẻ đang thiêm thiếp ngủ yên ả kia, công việc đang thăng tiến mỗi ngày…sẽ ra sao? Truyện cổ tích có tồn tại được giữa cuộc đời hà khắc này không? Công việc bận rộn và những lo toan thường nhật rồi cũng làm những cảm xúc ấy thu gọn vào góc nhỏ của trái tim anh…Một ngày kia, cô vợ hân hoan báo đã có bầu đứa con gái. Nghe tin anh lại thở dài…
Chị rất nhớ anh. Đã bao lần chị phải kìm chế để không bấm vào tên anh trong máy điện thoại…Vừa tần tảo nuôi hai đứa con, vừa làm việc quần quật nhưng sắc đẹp quyến rũ của người phụ nữ mới ngoài ba mươi đã khiến bao người đàn ông mơ tưởng. Chị cũng đã từng có ý định yêu một vài người trong số họ nhưng chút tình cảm yếu ớt ấy cứ tắt dần khi đụng phải ký ức thênh thang ngọt ngào với anh…
Thấm thoắt rồi đứa lớn của chị đã thi Đại học. Chị chuẩn bị tươm tất để đưa cậu con trai khôi ngô lên dự kỳ thi quan trọng của cuộc đời. Điện thoại chợt đổ chuông và giọng anh dịu dàng:
– Sáng mai anh sẽ đón mẹ con em ở bến xe và đưa về một nhà nghỉ yên tĩnh gần địa điểm cháu thi cho thuận tiện, em nhé!
– Sao anh biết? – Chị lặng người – Em…ngại lắm!
– Anh luôn dõi theo từng bước đi của em. Mai hẹn gặp em nhé!
Chị xúc động khi thấy anh mỉm cười từ xa, tóc anh đã bắt đầu bạc và khuôn mặt hằn nếp nhăn. Chị xót xa :
– Mấy năm không gặp, anh già nhanh thế?
– Anh buồn. Vợ chồng anh không hạnh phúc.
Chị biết. Chị sợ anh nói đến điều này. Anh hạnh phúc, chị đau đớn nhưng anh không hạnh phúc, chị càng đau đớn hơn…
Thằng bé làm bài thi rất tốt. Tối hôm đó chỉ có chị và anh đi bên nhau. Sài gòn về đêm mát dịu, vắng và lãng mạn. Im lặng. Cuối cùng anh bảo:
– Mai em lại về rồi. Anh buồn quá.
– Em cũng vậy, nhưng biết làm thế nào…
Nước mắt bắt đầu tràn trên mi mắt chị.
– Đêm nay mình bên nhau, em nhé? Anh yêu em.
Anh thì thầm và nắm chặt bàn tay chị. Giọng nói của anh trầm xuống gần như van vỉ. Những dòng nước mắt của chị không thể chảy từ từ được nữa, chúng tuôn chảy ào ạt từ trái tim nức nở của chị. Chị lắc đầu:
– Em không dám đâu. Em sẽ không chịu nổi khi sáng mai về…Rồi khi nhìn vào mắt các con em, em thấy mình đã làm một việc tồi tệ…
– Sao lại tồi tệ?
– Vì anh đang có vợ. Em không phải là vợ anh.
– Nhưng chúng mình thật sự yêu nhau. Vẫn luôn yêu nhau mà em…
– Anh…- Chị lắc đầu – Em không thể vượt qua được ranh giới…
Chị vội vã quay ngược lại phía khu nhà nghỉ. Chạy vội chạy vàng mặc anh đứng sững sờ. Tối hôm đó nằm cạnh cậu con trai ngáy ngon lành, chị không thể ngủ được. Nước mắt ướt đẫm chiếc gối nhỏ của căn phòng trọ. Chị nhớ anh. Chị yêu anh. Chị không biết làm thế nào. Chị cố tưởng tượng ra cảnh anh giờ này đang nằm bên vợ, bên con. Gia đình họ đang êm ấm, giấc ngủ chập chờn mới đến với chị từ từ…
* *
Đang xếp gọn gàng những cây cải già vào vại muối dưa thì chị nghe có tiếng lao xao ở phòng khách. Cô con gái xinh xắn chạy xuống nói :
– Mẹ ơi, có anh chàng nào muốn gặp mẹ…
Chỉ kịp chùi vội đôi tay vào tạp dề, chị chạy lên nhà. Một chàng thanh niên rắn rỏi, khoẻ mạnh bước về phía chị :
– Cháu chào cô. Cháu rất hân hạnh được gặp cô…
Chị sững người. Anh của hơn bốn mươi năm trước! Đôi mắt thông minh, cặp lông mày rậm luôn nhíu nhíu lại, khuôn mặt rắn rỏi và vóc người cao lớn, những đường nét đã tạc vào ký ức chị…Chị không thốt lên được lời nào. Chàng trai nắm tay chị :
– Ba cháu luôn nhắc đến cô. Hôm nay là ngày giỗ mẹ cháu, ba cháu xin được đón cô đến dự…
Chị giật bắn người, chỉ lắp bắp:
– Thế ra…?
– Vâng. Mẹ cháu mất đã ba năm. Ba cháu không dám báo cô biết. Ba cháu giờ cũng yếu lắm…
Chị không muốn nói gì thêm . Vội vào phòng chuẩn bị một ít đồ dùng cần thiết rồi tức tốc theo chàng trai ra bến xe .
Đến Sài gòn trời đã ngả về chiều. Căn nhà hai bố con ở quạnh hiu. Con gái út của anh đã theo chồng định cư ở nước ngoài. Chị thắp nén nhang và đặt trái cây trên bàn thờ nghi ngút khói toả. Người đàn bà trong tấm ảnh hình như cũng tò mò nhìn chị. Cậu con trai cẩn thận bưng bình trà ướp sen thơm phức lên mời chị. Chị nhìn quanh rồi hỏi :
– Ba cháu đâu?
Cậu con trai mở cửa căn phòng cuối cầu thang và đẩy chiếc xe lăn ra…Chị giật mình khi nhận ra anh trên đó. Chị chạy vội tới, quên cả ngại ngần như thói quen:
– Ôi, anh…anh làm sao thế này?
Anh mỉm cười bình thản. Mái tóc bạc trắng. Khuôn mặt hốc hác. Đôi chân bất động đã teo nhỏ lại :
– Vợ chồng anh bị tai nạn giao thông. Bà ấy không qua khỏi còn anh thì chấn thương cột sống ba năm rồi.
Chị khóc oà. Cậu con trai của anh vội đi xuống nhà dưới để hai người bên nhau. Anh vẫn mỉm cười:
– Em đừng khóc nữa. Lần nào gặp nhau em cũng khóc. Anh muốn lần này thấy em mỉm cười…
– Em cười làm sao được khi thấy anh…
– Anh đã thật sự là anh rồi. Anh tự do như anh ngày xưa của trường Luật. Và lúc nào anh cũng yêu em…
Chị ôm chầm lấy mái đầu bạc trắng của anh, áp chặt vào ngực mình. Cậu con trai anh bưng mâm cơm lên nửa chừng, lại vội mang quay trở lại bếp. Cậu cũng nức nở khóc hệt như một đứa trẻ.
28.7.2007