điểm tô khuôn mặt đêm ngái ngủ
chuyến xe tàn cuộc chẳng hẹn hò
trong mây những mắt sao rớm ướt
lá lìa cành bay…
gió thủ thỉ một điều rất thật
phía trời xa chiêm bao đã băng ha`
thì xếp một ván cờ cổ tích
mơ hồ muôn cánh phù dung
ký ức hóa đài tưởng niệm
nỗi nhớ nương thân nơi khí quyển vô hình
tên người rơi bong bóng vỡ
nhặt lên nỗi buồn khuyết danh
30.6.2011
Vũ Thanh Hoa
Bài thơ quá hay . Ý tưởng và ngôn ngữ tác giả xử dụng quyện chặt nhau rất điêu luyện đã tạo cho người đọc có một cảm giác bâng khuâng …. bâng khuâng . Cám ơn tác giả
QD
Cám ơn anh Quan Dương ạ, vui và cảm động vì anh vẫn đọc thơ VTH.
“nỗi nhớ nương thân nơi khí quyển vô hình”
Đành rằng thời gian,
và cả không gian
níu ta bước chân….
hờ hững
còn gì không
khi lòng va nhau sỏi đá
một chút
chỉ một chút thôi
một chút tơ chùng
hương thời gian ngày cũ
đã nhạt màu phai
Đường xưa phố vắng
xa xăm miền ký ức mơ hồ