Đàn ông – Vũ Thanh Hoa

ĐÀN ÔNG

Liên xinh đẹp,có học thức,gia đình danh giá. Tốt nghiệp Đại học, Nàng được nhận vào một công ty Liên doanh nước ngoài với mức lương cao. Khỏi phải kể, nhiều người đàn ông ngưỡng mộ và săn đón nàng thế nào.Nàng chọn trong số ấy một giám đốc đã chững tuổi ,thông minh , giàu có. Đám cưới sang trọng và ồn ào. Nàng nhận được thật nhiều lời chúc phúc. Những năm đầu trôi qua đẹp như giấc mơ,nhất là khi đứa con trai đầu lòng ra đời. Họ là điển hình của gia đình hiện đại hạnh phúc,với công thức: chồng thành đạt, vợ đẹp,con ngoan. Gái một con trông mòn con mắt, nàng ngày càng quyến rũ và đằm thắm. Ông chồng già bắt đầu thấy mình yếu kém,thói gia trưởng bùng phát thành ghen tuông. Ông bắt đầu quản lý nàng về giờ giấc, các khoản mua sắm, các mối quan hệ bạn bè… Mâu thuẫn ngày thêm trầm trọng thì ông mượn rượu để làm”điểm tựa”.Nằm cạnh ông già luôn mềm nhũn vì rượu, thỉnh thoảng lại lén lút săm soi quần áo lót của vợ để tìm”dấu hiệu lạ”, Liên thấy mình thật cô đơn và bất hạnh. Sau một thời gian ngắn trăn trở , nàng quyết định ly dị.

0 (26)

Hai năm sau,trên chuyến xe lửa xuôi ra Bắc,Liên gặp một anh chàng trẻ và đẹp trai. Ngay từ phút đầu tiên, hai người đã bị hút hồn. Họ sống với nhau một thời gian, Liên thấy thật hạnh phúc. Những ước mơ lãng mạn,những ý tưởng điên rồ thời nào bị gò bó bởi nghĩa vụ làm vợ,làm mẹ của nàng nay được thoả mãn. Đời sống tình dục tự do có dịp thăng hoa. Có khi ba ngày liền họ chỉ ở bên nhau: ăn uống, âu yếm và làm tình. Thế giới của họ như chỉ toàn hoa hồng, socola và những kỳ nghỉ. Nàng thấy mình trẻ ra gần chục tuổi, xứng đôi với tuổi chàng. Họ yêu nhau như phát rồ và cứ bay bổng như ở tận chín tầng mây. Liên đã khóc nức nở vì hạnh phúc khi nhận chiếc nhẫn đính hôn chàng trao. Tưởng như tuần nào cũng là “tuần trăng mật”. Rồi kết quả mỹ mãn của mối tình lãng mạn ấy ra đời…một cô bé xinh như búp bê…Chàng trai trẻ sướng như điên dại. Thời gian trong ngày chàng dành hết cho con,con của chàng giờ đây là thiên thần,là nỗi vui buồn,là niềm hạnh phúc. Cô vợ cùng đứa con riêng bỗng trở thành thứ yếu. Liên lần này thuần hơn trước, nàng cố gắng để cho các mối quan hệ phức tạp trở nên mềm mại,dễ chịu. Nhưng thói đời, nếu bạn luôn biết đón đầu trước những thử thách ,lướt qua đầu sóng ngọn gió ,bạn sẽ được minh họa bằng một bức tranh con hồ ly tinh cái với cặp mắt lúng liếng và những cái móng tay nhọn hoắt. Còn nếu bạn nín nhịn,bạn cố giữ tình trạng bình ổn thì “biên giới” của bạn luôn bị lấn chiếm dần dần… Những cảm thông dễ chịu thay dần bằng lòng thương hại mỉa mai và sau cùng là sự bắt nạt thẳng thừng. “Nó là gái đã có chồng con,lấy được con trai nhà mình là may rồi, phải biết thân biết phận chứ!” Nước mắt lại ướt đẫm gối người thiếu phụ bao đêm…Chàng trai trẻ thấy mâu thuẫn giữa cha mẹ đẻ và cô vợ có đứa con riêng thật quá sức chịu đựng. Chàng thấy mệt mỏi và chán nản. Khi người ta đạt được mơ ước này thì thường lai nuối tiếc mơ ước khác. Chàng ước ao giá như ngày xưa lấy một cô gái “chưa qua một lần đò” thì đỡ biết bao những rắc rối! Cứ nhìn lúc cô ta ôm ấp đứa con riêng nựng nịu chàng lại sôi máu lên vì khuôn mặt nó giống cha nó như tạc! Thế là nàng cứ cố đong đầy còn chàng thì lại cứ đổ đi…đến một ngày nàng chính thức đọc được dòng tin nhắn của một cô gái trẻ trong máy điện thoại của chàng:”Anh ơi,tháng này em không thấy. Em sợ dính rồi!” thì một tay bế đứa nhỏ,một tay dắt đứa lớn, Liên lặng lẽ ra đi…

Nàng làm việc cật lực đến khuya nhưng gánh nặng tiền thuê nhà,tiền điện nước,tiền học phí cho hai đứa con nhỏ vẫn đè nặng lên đôi vai “hao gầy”. Những buổi sáng cuống cuồng chở hai đứa con thơ đi học, rồi vội vã ghé chợ mua thức ăn, những buổi chiều nhớn nhác trốn cơ quan để đưa con đi khám bệnh, những buổi tối phải giam mình trong bốn bức tường (dù cả cơ quan đang liên hoan) để dạy học đứa lớn, ru đứa nhỏ ngủ… Khi các gia đình đầy đủ vợ chồng, người ta phân chia nhau từ việc nhỏ đến việc lớn thì nàng phải lo toan tất tật một mình. Nhưng hình như vất vả lại làm cho nàng thêm mặn mà,hấp dẫn. Ông trưởng phòng từ lâu vẫn ngưỡng mộ người phụ nữ đẹp và đa đoan bỗng thấy thương cảm nàng quá đỗi.. Ông ngầm so sánh nàng với mụ vợ ở nhà : đã già,quê mùa,ít học lại luôn cáu bẳn,lắm điều. Sướng chẩy thây ra mà không biết thân,mở mồm ra là chế giễu chồng. Đưa mụ ấy đi đâu chỉ tổ xấu hổ vì trình độ giao tiếp và thẩm mỹ ăn mặc rẻ tiền. Ngày xưa,ông lấy mụ là”giải pháp tình thế”:Thời bao cấp đi học nước ngoài về, ngoài balô sách ra thì gia tài của ông là dáng vẻ lịch lãm và cái dạ dày trống rỗng! Cô hàng xóm nhà có nghề “gia truyền”bán giò chả thì chết mê chết mệt vì vẻ”lãng tử” ấy. Những phần xôi nếp,bánh giày, giò lụa, chả quế thơm lựng ,những ly bột đậu xanh sánh ngậy ông “tặc lưỡi”dùng hàng ngày đã có kết quả ngay là thằng Tuấn bây giờ đang học năm thứ nhất Đại học. Nhưng hồi tưởng về ký ức ấy,ông không nhớ nổi mình đã phải”tặc lưỡi”biết bao lần?

Nhìn gương mặt Liên những sáng đến cơ quan tái nhợt đi vì mệt và lạnh, lũ đồng nghiệp lại hẹp hòi,nhỏ mọn không cảm thông cho nguời ta thì thôi, còn luôn rình mò nàng đi muộn,về sớm để phê bình. Ông thấy nghĩa vụ của thằng đàn ông chân chính như ông là phải bảo vệ nàng. Ông bảo nàng nếu cần thì cứ nghỉ phép đi,ông sẽ lo hết mọi chuyện, ông sẽ cho cái lũ ít lương tâm kia biết mặt. Ông còn giúp nàng xin cho đứa lớn học ở trường gần nhà để tiện đưa đón và thỉnh thoảng chở giúp đứa nhỏ đến khám bệnh ở một bác sĩ quen. Cho đến khi ông bất chấp bao khó khăn, chạy hết cửa này cửa nọ giành bằng được căn hộ tập thể xinh xắn để nàng giã từ cái cảnh phải thuê mướn nhà nay đây mai đó thì “mỹ nhân” đã thật sự bị khuất phục bởi”anh hùng”. Cái đêm nàng ngã vào tay ông là một đêm trăng sáng vằng vặc nhưng mưa lại rả rích cho đến sáng…

Nhưng vải thưa làm sao che được mắt…Quan bà! Lần này bà có nhiều “quân sư”chỉ dẫn đường đi nước bước nên cực kỳ bình tĩnh. Đầu tiên là đòn “đàm phán hoà bình” nhưng thấy ông vẫn lén lút lao vào cơn lốc, bà tung đòn hai: Cho ông lựa chọn một bên là gia đình với vợ con êm ấm,công danh yên ổn với một bên là người đàn bà với hai đứa con nhỏ và một qúa khứ đầy truân chuyên . Rồi bà không quên đe dọa đòn ba: Sẽ cho một mất một còn với” lành làm gáo,vỡ làm muôi!”nếu ông cũng quyết chơi đến cùng. Con báo đen dũng mãnh giữa đại ngàn hôm nào khi nghe đến”đòn hai,đòn ba” phút chốc hiện nguyên hình là con mèo nhỏ run rẩy dưới gầm cầu thang…Liên mỉm cười nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của sếp phủ phục dưới đầu gối nàng lắp bắp”Anh ngàn lần xin lỗi em…” Nàng thấy mình như đã hoá đá. Nàng đóng cửa, đi về như cái bóng, chẳng buồn để ý đến xung quanh nữa. Mọi nỗi đau rồi cũng lắng dịu dần…

Một bữa trời mưa to, nàng bận công việc ở cơ quan về trễ nên cũng chẳng kịp áo xống gì, lao vội đến nhà trẻ đón con bé nhưng lớp học đã vắng lặng, cửa khoá. Nàng không đứng nổi khi nghĩ đến con đã bị bắt cóc… Nàng tựa vào tường vì sắp ngất thì thấy có một chiếc dù xoè ra ngay trước mặt nàng… Lau vội những giọt nước mắt chứa chan mưa, nàng thấy hai đứa con đứa đằng trước,đứa đằng sau,mặt mũi hớn hở và người đang chở chúng trên chiếc xe máy cà tàng là bác bảo vệ khu tập thể…”Tôi thấy trời mưa to quá mà cô vẫn chưa về nên sốt ruột,đi đón hai đứa luôn. Biết cô sẽ rất lo lắng nên tôi vòng qua đây,cho cô yên tâm. Nào,ta cùng về.” Nàng mời bác bảo vệ đi dùng cơm để cảm ơn nhưng bác cười hiền hậu:”Cô bày vẽ làm gì. Tôi vốn là dân đi lính từ nhỏ nên mộc mạc quen rồi,không thích những nơi tốn kém. Nếu cô không chê, tôi đã nấu một bữa cơm giản dị ở nhà. Mời cô về thay quần áo rồi ghé sang dùng cho vui vẻ, tôi đưa hai đứa đến trước nhé, chúng vui lắm!” Nàng thấy ngại quá nhưng chưa kịp nói gì thì hai đứa con đã tíu tít:”Mẹ đồng ý đi mẹ!”.

Bốn người ngồi quây quần bên nồi cơm bốc khói và bát canh riêu cá răcù thì là thơm ngon, mặc kệ ngoài trời đang áp thấp nhiệt đới đùng đùng. Hôm ấy nàng mới biết tâm sự của bác bảo vệ: khi giải ngũ về ,ở nhà đã chọn trước cho bác một người vợ. Hai vợ chồng bác ở với nhau mãi chẳng được mụn con nào,một lần nghe theo ai đó mai mối, vợ bác đã bỏ bác lấy một người Đài loan và ra đi biệt tích. “Tôi rất thông cảm với cô, phận gái liễu yếu đào tơ.” Những việc nhỏ trong nhà như dây phơi quần áo bị đứt,vòi nước bị tắc, tủ trà bị long kính… được bác bảo vệ khéo tay”làm mới”trong tích tắc. Bác còn biết biến những quả bóng cũ, những mảnh vải vụn thoắt cái thành những con búp bê,những con thú ngộ nghĩnh nên hai đứa trẻ thích mê!

Nhìn bác bảo vệ xoay trần, đôi vai lực lưỡng cuồn cuộn cơ bắp, dãi gió dầm sương leo lên leo xuống mái nhà tỉ mỉ chỉnh lại ăng-ten tivi để mẹ con nàng xem cho đến khi”nét như vẽ”, Liên thấy xúc động và tin cậy. Bác vốn khéo tay và hiền hậu nên cả khu tập thể ai cũng quý mến. Mấy bà hàng xóm xa xôi với nàng:” Tôi thấy đàn ông như bác ấy mới được nhờ đấy. Hiền lành thật thà như thế nào dễ có ở thời nay. Đầy người bằng cao cấp trọng, oai phong lẫm liệt ở đâu đâu, về nhà chả được cái tích sự gì!” Bác ta thì chẳng màu mè hoa lá gì, nói rất thật:”Tôi biết mình chẳng xứng đôi với cô về mọi mặt nhưng chúng ta cùng không may mắn trong cuộc đời. Cũng nhờ thế màtôi mới được gần gũi giúp đỡ cô. Đời người ngắn lắm cô ạ, nếu cô không chê tôi thì tôi xin tình nguyện coi hai đứa bé như con đẻ và chăm sóc cô đến cuối đời…” Nàng thấy lần này trái tim mình bình thản quá. Nhận lời một người đàn ông khi trái tim thật bình thản là sai lầm hay thành công đây? Những lần trước khi nghe những lời tỏ tình ,trong nàng rộn ràng biết bao…Nàng “cầm cự”:Anh cho em thời gian suy nghĩ đã…” Hai đứa bé thì phấn khởi vô cùng. Chúng đã bảo nhau gọi bác là “Ba”từ lúc nào. Bữa nào bác không sang nhà là chúng cứ mong ngóng, thắc thỏm. Nhìn ba người ấy vui vẻ,hạnh phúc đi bên nhau, nàng đành lặng lẽ xếp hàng vào chỗ còn lại…

Thời gian thấm thoắt trôi qua,cậu con trai lớn đã đi học Đại học xa,cô con gái cũng đã vào cấp ba. Chồng nàng đề nghị: “Anh lúc nào cũng ước ao được có con với em, em sinh cho anh một đứa đi để đến khi nhắm mắt,anh có niềm an ủi…”Thế là Liên lại vượt cạn lần nữa ở tuổi ngoại tứ tuần. Một bé trai thật dễ thương.

Giá cả ngày một leo thang, tiền học phí ngày càng tăng. Thêm đứa bé, mọi sinh hoạt trong nhà trở nên túng thiếu. Nàng cũng chẳng có thời gian làm thêm như trước. Chỉ kiếm được những khoản tiền ít ỏi, ông chồng trở nên lầm lì,mặc cảm. Ông lảng tránh vợ và thỉnh thoảng vắng nhà cả ngày chẳng rõ nguyên do.

Một lần nựng thằng cu, ông chợt rưng rưng nước mắt bảo:”Ba bắt mẹ sinh con là ba lại làm khổ cả nhà rồi…”Nàng ái ngại nhìn ông:”Sao ở với nhau từng ấy năm mà anh lại nói thế?” Thì ông chợt ôm ghì lấy nàng nức nở:”Anh biết là anh chẳng bao giờ xứng đáng với em.Chúng ta mãi là hai thế giới khác nhau. Anh đau khổ lắm mỗi khi em ngoan ngoãn thực hiện nghĩa vụ làm vợ. Em chưa bao giờ yêu anh…” Nàng im lặng. Nàng đã quen bình thản đón đợi những bất ngờ. ”Anh phải đi xa một thời gian. Anh có lỗi với em và các con nhiều lắm. Anh sẽ cố gắng để ngày trở về không phải hổ thẹn với em…”Thì ra do quá nôn nóng kiếm tiền,ông đã nướng đến đồng bạc tiết kiệm cuối cùng của cả nhà vào sòng bạc. Cay cú và hy vọng,ông đi vay nặng lãi để đánh tiếp và…thua tiếp. Giờ thì ông chỉ còn con đường là…đi xa!

Nàng thật sự suy sụp. Nàng sốt li bì và mê man. Trong cơn mê sảng, nàng thấy mình cứ bước hụt, bước hụt trên các bậc cầu thang và chìm dần xuống dòng nước xanh biếc, nơi ấy chẳng đáng sợ tí nào mà còn có những con cá vàng đủ hình dạng và màu sắc đang lượn đi lượn lại. Bỗng có một người đàn ông cúi xuống bên nàng và chìa bàn tay ra, nàng cố mở căng mắt để xem đó là ai nhưng chẳng thể nào nhìn rõ mặt. Nàng vội nắm chặt lấy tay người đó và hỏi:”Anh là ai?” “Đàn ông!” Người đó trả lời .Rồi người ấy quỳ xuống nói:”Anh yêu em” và ghì chặt lấy nàng, nàng đang đê mê một lúc thì chợt nhận thấy người ấy một tay vẫn ôm nàng, một tay cầm chai rượu nốc thẳng vào miệng và ríu lưỡi hỏi đi hỏi lại mỗi câu:“Hôm nay cô đi với thằng nào?” Nàng đang ngờ là người chồng đầu tiên thì chai rượu bỗng biến mất mà thay vào đó là một cô gái trẻ đẹp hét toáng lên:”Tôi đã có bầu với chồng chị!”…Cô gái trẻ lại biến mất và bộ mặt nhăn nhúm với cặp mắt trợn ngược của vợ ông trưởng phòng lại hiện ra:”Cô hãy tránh xa chồng tôi ngay!” Nàng cuống cuồng bỏ chạy về hướng khác thì thấy một cánh cửa khép hờ, nàng mở vội cửa thì thấy trong ánh sáng mờ mờ vàng vọt, một đám người đang mồ hôi nhễ nhại, quây quần bên nhau, những con rô, con chuồn, con bích ném xuống như những nhát chém…”Tất cả là thế sao?” Nàng tức tưởi. Người đàn ông vội vã nói với nàng:”Cho anh xin lỗi em!” Rồi đột ngột buông tay nàng ra…”Đừng bỏ em..”Nàng nức nở khóc. Nhưng người ấy cứ xa dần,xa dần,xa mãi… Nàng thấy ngộp thở và nghĩ có lẽ mình sắp chết rồi “Tôi mệt lắm. Tôi muốn chết…”Nàng thì thầm và thanh thản nhắm mắt…

Nhưng rồi nàng lại giật thót mình bởi cánh tay mạnh mẽ của ai đó nâng bổng lên, nàng mở mắt và nhận ra khuôn mặt tuấn tú của cậu con trai lớn.”Chúng con đây mẹ ơi…” Cả hai đứa kia cũng đang đứng cạnh giường, tròn xoe đôi mắt nhìn nàng… ”Mẹ vừa mơ giấc mơ khủng khiếp quá! Nhưng mẹ chả sao cả.” Nàng mỉm cười và gượng dậy.

25.5.2006

VŨ THANH HOA

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu