Thơ Bà Rịa – Vũng Tàu

VTH: Thơ của hội viên Hội VHNT Tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu mang dấu ấn của vùng đất Miền Đông Nam Bộ: trù phú, hiện đại và giàu truyền thống cách mạng. Các tác giả ở nhiều độ tuổi khác nhau, có thể đến từ nhiều vùng miền nhưng chọn Bà Rịa – Vũng Tàu làm nơi “an cư, lạc nghiệp”. Mỗi nhà thơ định danh giọng điệu thơ của mình từ số phận và trải nghiệm riêng, tạo nên khu vườn thơ Bà Rịa -Vũng Tàu phong phú và đầy thi cảm. Mời bạn đọc chùm thơ của các nhà thơ Bà Rịa – Vũng Tàu: (Chùm số 1 – Vũ Thanh Hoa chọn và giới thiệu)

Nhà thơ Đoàn Trọng Hải

Đoàn Trọng Hải
TÌM BÓNG CHỮ
Chẳng có gì ngoài ý nghĩ
Ngày anh đi tìm bóng chữ
Trên cánh đồng thời gian
Bàn chân rỏ máu.

Những mùa màng
Nở loài hoa quên lãng
Giấc chiêm bao lang thang
Bầy chim bay về miền xa thẳm…

Chúng đang bay khi trời đầy gió
Đôi cánh mềm chấp chới chốn mênh mông
Anh thấy mình cũng như loài chim
Đang cố bay tha hạt mầm của chữ.

Chẳng có gì ngoài niềm tin
Mùa sẽ xanh khi mặt trời nở đỏ
Anh mãi nghĩ về loài sâu đo
Đi đến bao giờ hết miền xanh của lá?

Chẳng còn ý niệm thời gian
Ngày trang giấy như mảnh đất cằn
Không thở than về sự chết
Mắt chữ lô nhô hình hài.
Đ.T.H.

Nhà thơ Huỳnh Ngọc Lan

Huỳnh Ngọc Lan
NHẦM
Ta cột nhầm cánh buồm vào nhau
Ngọn gió lắc lư không tìm ra bến đỗ
Em đơn côi vầng trăng goá bụa
Trái tình yêu đắng đến bao giờ

Em sợ nụ hôn nhàn nhạt hững hờ
Trên luống xanh ta dối lừa cây cỏ
Em không muốn còng lưng gieo hạt nữa
Sau vụ mùa thất bát cánh đồng anh
H.N.L.

Nhà thơ Tôn Quang Minh

Tôn Quang Minh
LỠ LÀNG
Em lỡ làng dệt sợi mong manh
Những khúc vui cỗ xe lá cỏ
Em thả cô đơn bên dòng tư lự
Cuối chiều buồn bến bãi thẫn thờ mong…

Em vẫn trôi những ngày xanh khó vỡ
Có riêng mình những nỗi trong veo
Cuối chiều buồn sông dài bến vắng
Vẫn xới trồng từng giấc chiêm bao.

Em không thể làm ta đau thêm được
Dẫu thuyền em vô cớ cứ cắm sào
Ta không thể lại mây trôi bèo dạt
Vẫn mong một lần qua dải yếm cầu ao…

T.Q.M.

Nhà thơ, họa sĩ Huỳnh Tấn Bảo

Huỳnh Tấn Bảo
BUỔI TINH KHÔI
Tôi bắt đầu đón những bông hoa đang rộ lên trên cánh đồng trải nắng
Lâu rồi tôi chỉ hít thở mùi rêu ẩm trên vách tường ký ức cô đơn
Gió cũng dịu dàng không buốt lạnh như tôi từng nghĩ
Bão giông cũng tan rồi sau trận tàn phá tình xưa

Tôi vươn vai
Tập đứng thẳng người như loài bọ ngựa
Tập uống mật sương mai thay cho men đắng đêm dài

Tôi bắt đầu hát
Lời ca của loài chim trời không mỏi
Đôi cánh chở những ước mơ bay khắp sông hồ

Tôi bắt đầu chạm môi hôn
Nụ hoa có thể làm tươm máu tim tôi lần nữa
Nhưng tôi sẽ không còn sợ
Vì những vết thương tình ái đều khắc dấu ngọt ngào
Trong nỗi đớn đau cũng chứa niềm hạnh phúc

Tôi gieo hạt hi vọng dưới chân em…
H.T.B.

Nhà thơ Lê Ngọc Mai (Mai Lê)

Lê Ngọc Mai
HỒI ỨC
Ngày định mệnh quất vào tim những lằn roi
Đau như ngừng thở
Cắn răng không một lời than
Chỉ còn câu thơ ngủ vùi trên tóc
Con sóng bạc lòng xóa dấu chân quen

Giá mà có thể quên
Được xanh biếc như loài cỏ dại
Trốn chạy nỗi đau , nỗi đau truy cùng tận
Ước một lần say
Say…!
L.N.M.

Nhà thơ Nguyên Bình

Nguyên Bình
DỪNG CHÂN
Nghỉ chân đi
bóng mát ý thức
ngọn gió suy tưởng
tắm gội mái tóc bết bùn
xung quanh là bóng đêm
giấc mơ đôi hài đỏ
đèn chiếu
diễn viên sân khấu kịch
những gương mặt hóa trang.

Ai đánh mất mình
sau lưng là trăng
trước mắt là mặt trời
màu sữa non
ánh chớp lóa
tâm thức trắng
kí ức đen
bản ngã loay hoay
nhận diện.

Ta không nhận ra nhau
trượt
lướt
thế giới phẳng
tư duy cong
cố thủ trong thành trì đơn độc
hơi ấm bàn tay
chưa kịp định dạng giấc mơ.

Tựa lưng vào đá ngủ
lót sợi cỏ úa nằm
gối đầu lên sóng trôi
bềnh bồng vỗ về
tôi.
N.B.

Nhà thơ Minh Hương

Minh Hương
KHUNG TRỜI MỘNG
Một khung trời nho nhỏ
Em dành trọn cho thơ
Anh đừng ghen với gió
Hờn trách em hững hờ

Có những ngày đầy nhớ
Có những chiều mộng mơ
Say hoàng hôn nghiêng ngả
Cũng chỉ là trong thơ

Thời gian có bao giờ
Cho ngày quay trở lại
Tháng năm rồi xa mãi
Trôi sẽ về hư không

Rồi một ngày chợt nhớ
Rồi một ngày chợt quên
Thơ có già lên cội
Yêu mãi còn bên em
M.H.

Nhà thơ Nguyễn Xuân Sang

Nguyễn Xuân Sang
HUYỀN ẢO KHE SANH
Bánh xe vừa chạm Khe Sanh
Gặp sương mù bao phủ
Như là khói bồng bềnh hơi thở
Như là mây vần vũ lưng trời

Thi trấn Khe Sanh chìm trong sương trôi
Đèn pha dọi chỉ xuyên hai bước
Cây đứng bên đường nhìn không rõ được
Bánh xe lăn mò mẫm mặt đường

Tiếng em gái cười mắc kẹt giữa màn sương
Còi ô tô âm âm tắc nghẹn
Đèn gầm bật lên bánh lăn rón rén
Cái gạt nước gạt sương phủ trước vầng trán cuộc đời
Để cho tay lái vững vàng với độ dốc đang trôi…

Bạn tôi ngã xuống một đêm bom đạn mù trời
Tại nơi này năm ấy
Nấm mồ anh nằm bên đường nhìn không thấy
Thế giới sương như hội tụ về đây

Sương như mây
Sương như khói
Như lạc vào thực hư cõi Phật
Huyền ảo Khe Sanh…
N.X.S.

2 comments

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu