trái đất quá chật để giấu nỗi buồn
giấu những tạp thanh ngoài song cửa
giấu lỗi lầm bé mọn
giấu niềm vui riêng tư
người nhốt bên người bên người bên người
sơ sểnh
chậm chân
lỡ tay
mất chỗ
chẳng có con tàu nào chờ đợi
đông đúc sân ga
thất lạc cả bóng mình
giấc mơ vụt bay qua sợi tóc ngày
ngoảnh lại
trăm năm
trắng phớ
trái đất quá rộng để chúng mình gặp gỡ
giấu một đêm trọn vẹn
bên nhau
7.6.2011
Vũ Thanh Hoa
Rộng hẹp tùy tâm trạng. Như cụ Nguyễn Du viết :”Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”