MẢNH MÙA ĐÔNG
men dốc thời gian
lũ cò lặng im hơn tượng đá trắng trên cánh đồng
những chùm sao rơi đầy trên mặt sông
gió buốt câu hát buồn
những người quen một lần không gặp lại
con đường dài bất tận
tên nhau lạc chốn nào
phố quấn khăn choàng
lá phủ vùi kỉ niệm
đêm trở mình ngơ ngác
khạo khờ mảnh trăng non
em bấm vào thói quen
hồi chuông ngân dài nỗi nhớ
tiếng anh tan vào tro khói
đồi dốc cong, ngõ ngách ngoằn ngoèo
hồi ức khập khiễng rơi
những câu thơ trở nên chật chội
mùa đông tháo rời từng mảnh vỡ
em nhận ra
mình là kẻ lỡ đường
7/1/2018
VŨ THANH HOA
Đọc cả 2 bài thơ “Mảnh mùa đông” và “Đoản khúc mùa đông” của hai nhà thơ một già, một trẻ thấy rõ bút pháp khác nhau. Cách viết của nhà thơ với bút pháp tân cổ điển tài hoa và cách viết cách diễn đạt của nhà thơ trẻ với ngôn ngữ người trẻ thể hiện rất rõ. Nhưng, có lẽ, chất trữ tình đều mang tới cảm xúc vang lên từ nội tâm. Với Hoàng Quý, nỗi nhớ của người xa quê nhiều năm lặn sâu trong ông. Thơ ông như tiếng thở dài cố nén lại. Cái hình ảnh “Đên nghe gió thở dài” để nói lòng mình thật tài tình và tinh tế. Với VTH thì cách kể có lựa chọn và có một số thi ảnh khá đẹp. Đọc được trích dẫn trong một cái com về bài thơ tôi chưa biết của Thi sĩ Hoàng Quý, bài “Mang theo mùa đông” thì thật hết sức tuyệt vời: “Mùa đông dường như làm hoang ưu tư – Mùa đông chợt như giọt sương vu vơ – Mùa đông hình như thương người đất lạ – Tặng vật sớm mai ngoài khung cửa gió – Chút lá bàng lên lửa thẫn thờ – Tặng vật đơn sơ cuối con đường nhỏ – Loang loáng đi về một chú heo may – Tặng vật rưng rưng thoáng như hơi thở – Cứ chòng chành một vế sưng bay – Thật tuyệt vời. Tràn ngập cảm xúc. ngôn ngữ diễn đạt tinh tế, bậc thầy. Nếu tôi không nhớ nhầm thì “Mang theo mùa đông” của nhà thơ Hoàng Quý đã được cố Nhạc sĩ Hoàng Hà phổ nhạc và đoạt giải cao nhất của Hội Nhạc sĩ Việt Nam vào khoảng năm 1997. Tôi đã được nghe ca sĩ Phan Muôn trình bày bài ca khúc phổ thơ này trong một chương trình ca nhạc tại Hà Nội với bản phối của Hoàng Lương con trai cố Nhạc sĩ Hoàng Hà.
Chúc 2 nhà thơ với những sáng tác mới!
Trân trọng!
Đọc Mảnh Mùa Đông của VTH với những kỷ niệm nhiều tâm sự. “lũ cò lặng im hơn tượng đá trắng trên cánh đồng/ những chùm sao rơi đầy trên mặt sông/ gió buốt câu hát buồn/ những người quen một lần không gặp lại” – buồn sâu, không ảo ngôn. Tôi đọc nhiều lần 4 câu thơ này của bài, và thích ngôn ngữ diễn đạt của nhà thơ.