Tự nhặt bóng mình trả lại thinh không -Trương Công Tưởng

VTH – Càng về sau, thơ Trương Công Tưởng càng thể hiện rõ hơn nỗi cô đơn và khao khát … có lẽ đó cũng là món quà của số phận tặng cho mỗi người cầm bút? Mời bạn đọc chùm thơ mới của nhà thơ Trương Công Tưởng vừa gửi vuthanhhoa.net:

>> Nằm nghe cỏ hát ru tôi dại khờ – Trương Công Tưởng

Không còn ai

2Không còn ai đêm và tôi thinh vắng
Chỉ gió thôi lặng lẽ đi về
Tay tự nắm tay mình thật chặt
Tự hát một mình ru tim côi
Không còn ai cùng tôi thao thức
Còn bên nhau nghe tiếng thở dài
Còn nước mắt chảy vào trong nhói buốt
Còn những nỗi niềm xuôi nước im câm
Không còn ai thôi thì tôi nhắm mắt
Tôi buông tay nhẹ như chiếc lá vàng
Lá chưa úa làm sao rơi về cội
Mà trên cành héo rũ màu xanh
Không còn ai thôi thì tôi cởi hết
Cởi sạch trơn chẳng sót lại chút gì
Mớ nỗi buồn còn vương thân cát bụi
Nằm co ro như đứa trẻ bơ vơ
Không còn ai không còn ai nữa hết
Tự nhặt bóng mình trả lại thinh không

Cho K 6

mình thở trên ngực nhau
trăng 23 chênh chếch cuối ngõ
mùa thu vừa dự cảm nỗi buồn
bàn tay anh mơn man núi đồi
da em mịn mát
hít thở thật sâu
mơ màng chìm vào giấc ngủ
bài hát nào ru cơn đau lịm tắt
drap trắng trinh nguyên nhạy cảm
đi mộng du trong cơn mớ khỏa thân
chúng mình chạy về phía thảo nguyên đầy nắng
chúng mình yêu nhau giữa cánh đồng
đắm đuối môi hôn
đến khi đêm xuống đầy trăng
bay bồng bềnh
bồng bềnh

Cho K IV

chúng mình hết yêu nhau rồi phải khôngtrên xeA
nhưng sao tim vẫn nhói đau khi thấy một người cười vui bên một người khác
nhói đau mà lòng không tan nát
thì có lẽ vết thương sắp lành
K à ! Có vùng trời nào bình yên hơn không?
Những ngày đứng giữa núi đồi mà nghe gió hú
Ai sẽ buộc lại dây giày cho K giữa lòng phố vắng
Saigon mùa nào nắng cũng thắp lên đầy
K à ! Bình yên nhẹ như mây
Và cô đơn là tiếng thở dài trong đêm thinh vắng
Xin nhân gian đừng ném vào lòng nhau liều thuốc đắng
Hãy để môi hôn kết mật ngọt cho đời
– K à ! Saigon mùa nào nắng cũng thắp lên đầy
Saigon mùa nào cũng có lá me bay
Thành phố tình yêu và nỗi nhớ
Saigon nhớ, nhớ, nhớ…
Và nhớ…
– T không về Saigon nữa đâu !

4Chỉ còn

chỉ còn đêm và tôi
cơn buồn ngủ kéo về lúc tôi chưa muốn ngủ
tháng mười một hoa sữa buồn sâu thẳm
như tiếng nấc nghẹn lời
chỉ còn tôi và em
hai nửa cô đơn chẳng bao giờ chạm được
lòng tôi như phiến lá
khoảng cách giữa chúng mình là nắng lung linh
chỉ còn im lặng thôi
gió nói gì mà xạc xào
đừng hỏi vì sao tôi lại khóc
đừng hỏi vì sao đông lại sang
chỉ còn đêm và tôi
chỉ còn im lặng thôi
tôi và em – hai thế giới
chỉ hoa sữa vẫn thơm nơi đầu con phố
chỉ hoa sữa vẫn thơm nơi đầu con phố
Viết cho sáng tháng mười

anh đi về không một lời thương nhớ
hoa sữa phủ quanh cô đơn
buổi sáng gió từ sông tràn lên tâm hồn
và mùa thu lành lạnh
này nhé mắt môi ngoan hiền
tạ từ xa xăm ơi
em đẹp thơm như lụa trên tay người
anh chưa chạm tới
và những cánh hoa buồn xoay xoay chín tầng mây
đôi mắt ướt ngày mưa đùa phiến lá
và chúng ta nữa
cũng chỉ là xa lạ
nên sông trôi
trôi như thể muôn đời

TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu