Đọc Vũ Thanh Hoa – Hoàng Xuân Sơn

Hoàng Xuân Sơn bút hiệu  Sử Mặc, Hoàng  Hà Tỉnh, Vô Ðịnh, sinh năm 1942 tại Vỹ Dạ, Huế. Ông là một trong những người khai sinh ra Quán Văn, tụ điểm văn nghệ của sinh viên Sài Gòn vào những năm giữa thập niên 1960. Khởi sự làm thơ năm 1963, đã có sáng tác đăng trên Văn, Nghiên cứu văn học, Khởi Hành trước 1975 và trên nhiều mạng văn học, tuyển tập văn chương tại hải ngoại. Tốt nghiệp cử nhân ban triết Đại học Văn khoa Sài Gòn và cao học chính trị kinh doanh, ông từng làm công chức và dạy học ở Việt Nam trước khi qua định cư tại Montréal, Canada cuối năm 1981. Ông còn là bạn thân thiết với cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Vũ Thanh Hoa rất vinh dự được ông tặng thơ sau khi đã đọc hai tập thơ của VTH, xin đăng bài thơ tặng và lời cảm ơn trân trọng đến nhà thơ Hoàng Xuân Sơn:

Nhà thơ Hoàng Xuân Sơn

Đ ọ c  Vũ  Th a n h  H o a

mẫn tiệp vút đường thanh
hơi gió choáng bề mặt
hát tao nôi rụng rời
cơn tùng xẻo ký ức

bỗng chốc ngôn ngữ đời thường
đột biến vàng ngâu. và tơ
mùa đỏ rực trên vai đời hương trú
lá phất cờ đuôi nheo

chữ nằm
rờn rợn tinh khôi
vàng bay
một chiếc lá trời
xa xăm
đầy khuôn
hôn đóa nguyệt. thầm
nhiều khi ủ giọt
từ trăm năm. buồn
cuộc người
mưng đá. thai hương
ru yên kỳ ngộ
cùng tương ánh
hồng

chào cửa bình minh nhật sơ
hoa xanh đầy trời yên thảo
sương từ niệm rủ trên bờ
chim nhỏ nghe về xuân báo

[ vò một chiếc lá bạch đàn. trong lòng tay
mùi hương tỏa ra từ những mạch ngầm
phiến gân dập nát
tỏa ra từ một niềm đau: niềm đau của lá ]

fév. mars – 2011

Nguồn damau.org

Mư a   h o a

cơn ngủ xô lệch tuần trăng

tôi sáng giữa bầy hư ảo

có gì vui nơi vĩnh hằng

khải nguyên một lời tân tạo

cúi xuống. mà tim đau ngược

mưa hoa đời thơ xanh xao

trổ hết ra ngoài than đước

không gian màu lạnh ảnh bào

như em vẫn nhìn đâu thấy

con mắt giả thủy tinh trong

chim kêu mùa sao rớt hột

trả con mắt thật mơ mòng

nốt thắt chân chim mào đỏ

đại ngàn hót thẫm hơi mưa

xin tuổi vườn nhà dúm dó

trả xuân cho miệng cười đùa

ru đầy một cuộc phiếm du

tiếng hát em thơm trầm ngãi

rù quến tôi giữa đại mù

buổi đoái thương xưa ngần ngại

man khai tôi lời muối biển

lấy đâu ra nghĩa mặn nồng

bơi nhau khoang thuyền độc mộc

vụng chèo qua lũy tầm vông

mưa. và rừng đan kín tay

áo quyn hờ sương vấn mỏng

mai côi còn đốm hoa gầy

lóe giữa nghìn khung tuyệt vọng

Hoàng Xuân Sơn

25.4.2011

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu