Hồn nhiên rửa sáng mặt trăng vàng – Nguyễn Ngọc Hưng

VTH – ” 56 đóa hoa cho tuổi 56, dường như anh cầm bút không phải viết cho riêng mình, mà viết cho đời, cho người, viết cho kẻ ra đi, viết cho người ở lại. ” – Nhà thơ Võ Thị Như Mai đã viết về tập thơ Chút Nắng Cho Hoa Hồng của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng –  “Ngoài việc vẫn giữ được giai điệu ngân vang sáng tạo và linh hoạt của một Nguyễn Ngọc Hưng không lẫn vào đâu, thì so với thời của Lửa Xanh Thầm, đã có sự cách tân mạnh mẽ bởi tâm hồn và tư duy ngập tràn cảm xúc với dòng chảy thời gian, đã thổi vào từ ngữ một năng lượng sinh động bắt kịp thời đại.”
Mời bạn đọc chùm thơ trích trong tập thơ Chút Nắng Cho Hoa Hồng của anh Hưng với vuthanhhoa.net nhé:

>> Hư ảo em cuối cuộc kiếm tìm – Nguyễn Ngọc Hưng

ho phang langTHÁNG MƯỜI

Ngày xưa có mẹ
Tháng Mười
Đầy ao tiếng ếch reo cười
Nghịch mưa

Bây giờ
Trông sớm trông trưa
Mẹ biền biệt
Tiếng ếch thưa thớt dần

Phập phồng bong bóng ngoài sân
Bên thềm nước mắt dâng dâng
Ngập lòng

Mẹ ơi!
Thương nhớ khơi dòng
Ếch con ngồi khóc
Thuở nòng nọc xưa

Quê nhà lút mặt ao mưa
Chân trời phía mẹ lạnh chưa?
Tháng Mười…

NGÀY CỦA CHA(*), SÁM HỐI

Cha ơi!
Dòng năm tháng cứ trôi trôi mải miết
Nhớ rồi quên con hóa kẻ vô tình
Thế giới 3 tỉ rưỡi đàn ông nhưng cha thì chỉ một
Vị trí thiêng liêng này đâu phải chỗ cho lưỡi tục miệng phàm chí choét luận trọng khinh

Dù không vĩ đại như thân phụ Sonora một nách ne sáu hòn máu đỏ
Cũng không là Phạm Công cõng con sa trường giết giặc xuống âm ti cầu Diêm Đế niệm tình cho vợ được tái sinh
Cha là cha đâu phải bất kì ai khác
Đã cùng mẹ thương yêu biến hạt bụi nên mình

Không thể khen chê loài quạ thủy chung cánh bướm đa tình
Sao hoài trách mãi tôn vinh một chiều những ưu khuyết chẳng đặng đừng của giới tính âm dương vốn ra ngoài khôn dại
Cha là cha dẫu có lúc thiên thần có khi quỉ quái
Ai viện lẽ thấp cao sáng tối xa gần chối chín chữ cù lao

Nhu nhã mặt trăng rực rỡ mặt trời vẫn có lúc khuyết hao
Huống con người với mặc định hóa thân chẳng lấy chi hoàn hảo
Sao áp đặt cha thế này con hư cha phải thế kia con mới nên vẹn toàn hiếu thảo
Chẳng qua vì thiên đạo vô tri mà ngang ngược lung tung đến trên dưới lộn sòng

Mây tụ mây tan nước lớn nước ròng
Không cao vẫn trời không sâu vẫn biển
Ngày Chủ nhật thứ ba của tháng Sáu năm nào cũng chỉ là 24 tiếng
Dẫu không làm không ngủ không ăn cũng không đủ dài cho đứa con chẳng ra gì sám hối tội quên cha

Nói chi dăm bảy một vài dẫu có cả trời hoa
Chắc mọi đóa hồng thắm tươi cũng đồng loạt ngậm ngùi chuyển sang màu trắng(**)
Cha ơi, cha ơi…
Muốn gọi mãi mà cổ con nghẹn đắng
Nào có mấy xa chưa một viếng mộ Người!

Chủ nhật 17.06.2012 – Chủ nhật 15.06.2014

_________________
(*)Ngày của Cha (Father’s Day) được tổ chức vào ngày Chủ Nhật thứ ba của tháng 6 hàng năm.
(**) Hoa hồng là loài hoa dành cho ngày lễ đặc biệt này: Hoa hồng màu đỏ để tặng cho người cha còn sống, và hoa hồng màu trắng để tưởng nhớ những người cha đã qua đời.

HỎA DIỆM5

Có một miền khát cháy trong ta
Em vô ý hay cố tình không thấy
Những ngọn lửa ngàn năm ngủ quên đột nhiên thức dậy
Trái tim nung tỉ độ than hồng

Lớp vỏ ngoài như băng giá mùa đông
Tan thành nước dưới mặt trời bức xạ
Những giấc mơ khát khao tuôn về biển cả
Dù biết mai sau thương nhớ sóng bạc đầu

Dồn nén nỗi lòng tận ruột đất sâu
Vẫn có lúc xót xa trào nham thạch
Nếu câm nín được xem như một cuộc thi sát hạch
Người yêu ơi, em có tự đốt mình?

Ta cháy lên bằng ngọn lửa nhiệt tình
Bằng sức nóng tương tư triệu triệu năm tích tụ
Em có thấy vết hằn đêm mất ngủ
Thâm quầng trên mắt những vì sao?

Không thể nào ngăn cấm nỗi khát khao
Hừng hực trong hồn như hỏa diệm
Ta há miệng phun lửa hồng khói tím
Phụt lên trời muôn trận nhớ cuồng điên!

TÌM DẤU XƯA

Bầy trâu lá mít nghênh sừng ọ
Tanh tách cào cào xanh lá tre
Đồng hồ dứa dại reo biêng biếc
Ve lá dừa kêu chẳng đợi hè

Tuổi thơ chong chóng quay không mỏi
Thôi gió trời cho chạy gió người
Con diều giấy mỏng mang mơ ước
Lên với mây lành với nắng tươi

Giờ đi xe máy, ô tô xịn
Ai mơ về cưỡi ngựa tàu mo
Ơi công chúa nhỏ ưa làm nũng
Còn nhớ mã phu rướn cổ cò?

Rưng rưng thả dọc triền đê cũ
Tìm dấu xưa trong ngọn cỏ gà
Sương mờ ký ức em và bạn
Đâu đó ngân về tiếng gáy xa

Nhìn trẻ mục đồng nghêu ngao hát
Chạnh thương thời vắt vẻo lưng trâu
Bao nghĩa sĩ cờ lau tập trận
Mấy ai nên khanh tướng công hầu?

Chợt nghe ríu rít chim về tổ
Thương bạn tha phương lại xót mình
Lẻ loi một bóng trong chiều vắng
Gọi hoài không một tiếng hồi thinh

May còn trên bến con đò muộn
Thương kẻ lạc loài cho quá giang
Xin vốc nước nhá nhem màu tuổi
Hồn nhiên rửa sáng mặt trăng vàng!

bong tay1aMỖI NGÀY

Không ai bắt
Chỉ là tôi tự buộc
Mỗi ngày
Có thể hay hoặc chưa hay
Nghĩ về ai đó, điều chi đó
Viết một vài câu gì đó
Dẫu rất thầm rất nhỏ
Còn hơn dông dài ngáp vặt nói suông

Không nên chết ngợp trong biển khổ sông buồn
Cũng đừng ám thị bản thân mình thua thiệt
Đơn giản vì tôi biết
Được sinh ra đã là phúc ân đặc biệt
Tội lớn nhất trên đời: Phí phạm quỹ thời gian!

Không phải vô tận vô cùng như vũ trụ mênh mang
Mỗi cuộc người vốn nhỏ nhoi ngắn ngủi
Chưa xanh đã vàng
Chưa đầu đã cuối
Chưa kịp trăng hát nắng cười đã mưa khóc gió than lầm lũi
Từng sát-na vụt qua là một mẩu bản ngã uyên nguyên mất tích mất tăm nuối tiếc biết đâu tìm

Cám ơn khắc nghiệt bão giông số phận dập dìm
Cho ta biết sự sống mong manh để quý từng cỏn con hơi thở
Cám ơn những va vệt cố ý vô tình những quăng quật không cần cơn cớ
Để lì chai sỏi đá phát hiện ra mình cũng biết vỡ biết đau

Không phải xa xưa không phải mai sau
Mà lập tức bây giờ
Phải thanh thản cho đi nhận về những trái-cam-lòng-tốt!
Chẳng quá vui khi được tán khôn ngoan cũng chẳng quá buồn lúc bị chê dại dột
Nhẫn để vui
Vui để vượt
Mỗi ngày…

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu