VTH – Một cô gái thầm lặng, bền bỉ dệt cảm xúc của mình qua từng sợi chỉ ngôn từ thành những vần thơ riêng biệt. Mời bạn đọc chùm thơ Phương Uy vừa gửi vuthanhhoa.net:
>> Mùa lá vỡ bên thềm khuya – Phương Uy
tìm về phía bờ tuyệt vọng
để thấy thân còn là mình
em bên kia màu áo mỏng
lẻ loi một tiếng phong linh
Tìm về phía là ảo ảnh
loạn ngôn trong những lần điên
người đi là đi biền biệt
chờ chi giọt nắng rơi thềm?
tìm những hoạ hình bóng nước
nghe lộng về những u buồn
trở trăn chi tàu lá lật
để đêm ngằn ngặt đêm tuôn
tìm về môi hôn đã cũ
có còn dội những cơn đau?
dấu thánh của ngày chúa nhật
vẽ được không, những nhiệm màu?
TỊNH CA MÙA CŨ
ám ảnh tôi
đau
niềm đau từng kiếp
vận âm thanh
nghe nhật tụng xô bồ
ngày vong nô
nhận từng phiên âm gãy
ám ảnh luỵ phiền
thương hải mù mưa
nhập siêu tôi
nhập từng cơn
đau mãi
ngày là xanh
tím đỏ hay là vàng
ngày qua tôi
từng canh
ru tiếng nấc
dọn chỗ nằm
cho phiến gãy
lang thang
khát khao tôi
ngày tháng tư nhập thất
tịnh thanh âm
đừng vọng tiếng em cười
đừng để gió
ruổi rong bờ kí ức
mang về tôi
vằng vặc tiếng em xưa
khúc tịnh ca
em gọi về nắng cháy
tháng tư qua rồi tháng năm cũng qua
tôi lặn ngụp tôi u mê
tâm tưởng
úp mặt rồi
gột giặt tháng ngày xa
rỉ hoen tôi
cho từng mùa ân ái
hoá mù sa rồi không nhận mặt người
em ở lại phía bên bờ cát lở
tràn cung khuya
rấm rứt ánh sao soi
đừng tỏ mặt
đêm như ngày
lạc vận
nghe bài thơ cũng ức tử lâu rồi
em cứ đến
dẫu niềm đau không thật
soi dùm tôi
giữa hư ảo nông vơi
lâu rồi không viết về năm tháng
mới hay hương đã loãng hơn rồi
chiều nay nhập phím dương cầm lạnh
giêng hai không hẹn những mùa trôi
lâu rồi không nhận bàn tay nắm
em của mùa xưa nay nơi đâu
dằn vặt quên từ đêm ngõ trước
mưa đã tạnh nguồn bên ngõ sau
lâu rồi không ngắm trăng trong nước
hương sứ ngày xưa hoá ảo hương
mùa cũ chỉ còn là kí ức
nghe trăng thầm lặng rớt bên đường
DỤ NGÔN
dại khôn khôn dại
ngạn ngục thiên đàng
những đứa trẻ đã lâu chưa kịp lớn
có hiểu lúc nào nên giữ nên buông?
ngày qua hai buổi
nắng đi hai lòng
những con đường không kịp lối
hầm hập trời xanh không mây
tháng Tư đổ dung nham nắng
em cầm trên tay
vò nước cam lồ thời xa lắc
ngát hương đến lúc này
gió níu giọt dương cầm đã lắng
vọng về từ cao xanh
người không còn bóng
chỉ còn nỗi buồn lang thang
tháng Tư gió đi hoang
kí ức ruổi rong cát trắng
biển còn rộng đến lúc này?
hay là em hay là tôi hay là xa vắng?
gió níu lời dương cầm nhập thể
trầm hương xanh xao đêm
ngõ tối lối về sâu hút
vũng buồn có dày thêm?
ừ dại khôn khôn dại
trăm năm một chấm mơ hồ
tràn trên vách trắng
là bóng trăng lô xô
ừ dại khôn khôn dại
ngạn ngục thiên đàng
đứa trẻ trong tôi chưa kịp lớn
em đã vội vàng sang ngang.
đã hỏi giữa hư không
ngày câu hỏi hương tàn
bàn lạnh nhập kinh siêu độ
khi nào vãng sanh?
đã hỏi giữa đêm đen
nơi nào mình trú ngụ
lộng dây tỳ bà đứt đoạn
yêu tinh khóc giữa mù trăng
đã hỏi trúc tre đầu ngõ
đâu tiếng gió đại ngàn
ngày về nơi mù xa đó
mồ côi một trận lang thang
cầu vồng bâng khuâng mộ gió
âm u lặng ngát lưng đồi
mình về có ngang qua đó
triền rêu còn xanh một tôi
RỜI
Sáu
rạc rài chổng bốn vó
chó bốn vỏng
ngất ngư lưng nạc
mỡ
những thứ nhiều mỡ
là thường ngấy
ngán
chán
lục lọi trong những đống rác
tìm từ xa thăm thẳm
thum thủm
con đàn bà vu cáo
cao vú ( một kiểu nói lái vừa hóng hớt, không bản quyền)
có khi to không là cao
tám
sở trường của những loạn ngôn
hoang tưởng
sự ảo tưởng thường quá trớn
không có tay thắng
không có cục canh cho bánh xe dừng lại đúng chổ
quá đà
bát
y bát truyền chân không phải lúc nào cũng chân
thật giả khó phân
hà huống tốt xấu
lộn xộn
lộn lèo lẻo
những xàm ngôn không căn cứ
giai thoại là gán ghép
ưng thì nói ( lại không thể không nói lái oi thì…)
dựng thành lịch sử không lịch sự
cái cục gạch
dây cột quần
định chửi mẹ nó
mà thôi
xác chết già không đáng .
THẤT LẠC XANH
những khúc hát đi lạc rồi
ngày phong ba phủ kín lối
đã quá chiều sương rồi
tôi sao còn đợi?
là đôi mắt đã nặng rồi
mình về sao thấy lối
là mỏi chân rồi
giày xưa bỏ quên bàn chân
Giọt trăng thuỷ tinh đã vỡ rồi
âm xưa còn ngân
mình về đêm sâu thăm thẳm
giọt trăng buốt xuống trần
kí ức xanh ngút ngàn rồi
con hồ ly úp mặt vào tay mà khóc
đêm không còn là đêm
chỉ còn thăm thẳm mưa xanh
là phiến gió vừa rớt lạnh
thềm rêu một chiều dĩ vãng
là những đứt khúc tình xa
môi non như quên mặt người
PHƯƠNG UY