VTH – Nhớ lại khi Ba mình đưa những tác phẩm mình viết khi mới 15-16 tuổi cho một Giáo sư giảng dạy Khoa Văn của Đại học Tổng Hợp HN (cũng là thầy dạy ĐH của Ba Mẹ mình) , bác ấy đọc rồi bảo: “Cậu về khuyên cháu thôi đừng viết văn nữa, vừa khổ lại không có tương lai gì đâu!” Nghe Ba nói vậy mình cũng thoáng buồn nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Trương Đình Phượng có tâm sự rằng bạn ấy gửi tác phẩm đến nhiều nơi và cũng nhiều nơi từ chối đăng. Mình nhớ đến chuyện ngày xưa và bảo cậu ấy đừng nản chí. Cầu thị là một tinh thần tốt nhưng cũng không có nghĩa là phải quá lệ thuộc vào ý kiến người khác. Nghệ thuật cũng cần “cực đoan” và “lì đòn”. Thấy Trương Đình Phượng viết nhiều và đầy trăn trở với câu chữ, càng thông cảm cho những bạn trẻ đắm đuối với văn chương. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ của nhà thơ trẻ Trương Đình Phượng ở Nghệ An:
>> Những giấc mơ không định vị – Trương Đình Phượng
Em này
có thể ngày mai em về
cũng là khi tôi đã đi xa
chỉ còn đó linh hồn phố cũ
và con gió nằm rên trên xác cỏ
đã từ rất lâu
một mình vâng chỉ một mình tôi
kiên trì đo chiều sâu từng giọt lệ
đêm nối tiếp đêm
len tàn tro nguội lạnh
khêu dậy trong tôi cô độc tận cùng
quá nhiều lần tôi tự hỏi
có gì buồn hơn ánh mắt mùa đông ?
có gì tàn phai hơn mái tóc những ngả đường lỡ hẹn ?
có gì gây tổn thương hơn lời kẻ mình yêu mến?
có gì mặn hơn năm tháng đợi chờ?
ngày mai có thể em sẽ về
cũng là khi tôi đã đi xa
và phố có lẽ sẽ gầy thêm một chút
nhưng chắc chẳng nghĩa lý gì
bởi em về đâu phải để tìm tôi.
MỘT ĐÊM PHỐ THỨC
một đêm phố không ngủ
bụi thương thầm mùa phai
ngọn đèn già ủ rũ
nhớ chân người lãng du
một đêm phố không ngủ
rêu phong thêm tuổi đời
gió câm lời niệm chú
vỉa hè len ý đau
một đêm phố không ngủ
nghe ngàn xưa trở mình
đường mục hồn lá úa
sương lem mồ thời gian…
một đêm phố không ngủ
một đêm ta tìm mình…
ĐỪNG NÓI
Đừng nói hoài về những ly cà phê
khuấy mãi chẳng thể hoà tan vị đắng
đừng nói hoài về những chiều oải nắng
ngọn cỏ gầy mơ thấy một loài mưa
hãy nói về những giấc ngủ ban trưa
luôn bị băm ra bởi luồng luồng trăn trở
hãy nói về những chiều nghẹt thở
ngã tư đời tình người bị nghiến nát dưới làn xe
hãy nói về những đắng cay chất chồng trên tóc mẹ
những ngả đường trên đôi bàn tay thăng trầm giông bão của cha
hãy nói về những khát vọng đi xa
và ngoảnh mặt quay lưng với ruộng đồng rơm rạ
đừng nói hoài về những miền xa lạ
lá mọc trên hoa sông chảy trên trời
hãy nói về hữu hạn một kiếp người.
Đêm giăng lưới
ly cà phê và tôi
âm thầm nhìn nhau chẳng nói
vị đắng đếm nỗi buồn bờ môi
chừng như gió mải chơi ngoài vạn lý
lá chìm sâu vào giấc ngủ trái mùa
sương len lén ghé khung đời ảo vị
thủ thỉ cùng tôi khôn dại mất còn…
đêm chùn vó
ly cà phê và tôi
hoà vào nhau dan díu nỗi niềm
làn khói thuốc đốt mòn trang dĩ vãng
một vì sao tạ thế cuối chân trời ..
CHIA TAY
Lúc nụ buồn vừa khai nhụy
bông hoa hạnh phúc rũa màu
cũng là khi tôi sắp xếp hành trang
từ giã mùa em tìm về cõi vắng
chiều biệt ly gió trút nốt những hẹn thề vô nghĩa
nắng cuộn mình trong nách lá hư hao
em quay lưng
vũ trụ trước mắt tôi bỗng già đi bao tuổi
và phố quen khô kiệt hồng cầu.
DẪU MUỐN HAY KHÔNG THỜI GIAN VẪN RỤNG
Dẫu muốn hay không ngày vẫn phải nhường khán đài cho đêm
và ta bắt buộc phải gặp mặt tâm tư chính mình
những tâm tư mang đôi cánh tật nguyền
bay xuyên miền tiềm thức
quá khứ rải nhựa con đường thực tại
làm bỏng rộp những khát khao không tuổi tên
dẫu muốn hay không mùa này vẫn phải chết đi
tự nhiên ký khai sinh cho mùa mới
chỉ thương nhớ muôn đời vẫn cũ
dù tâm hồm bao bận hoen rêu !
Dẫu muốn hay không những cánh cửa trái tim cứ mở ra và đóng lại
hạnh phúc khuyết hao
trống vắng đong đầy
chiều nay về ngang lối nhỏ
những cánh phượng cuối cùng xếp lại thời xanh
chợt thấy lòng mình trở ốm
dẫu muốn hay không !
Tôi đứng chờ người trên triền dốc thời gian
nghe kỷ niệm ngậm ngùi rơi từng cánh
buồn tủi/ mọc mầm trong vườn khuya quạnh vắng
và tôi ngồi gom nhặt mảnh lòng tôi
tay trần gian dẫu rộng dài như bể
không đủ làm bánh lái chiếc thuyền côi
nên năm tháng giữa ao tù sương khói
những mộng hờ/ kết tủa khối chơ vơ
tôi chờ người như phố đóng rêu phong
như lá chết những thu gầy bất tận
như tàn thuốc rụng đầy đêm vô vị
như con đường/ không một bóng chân lưu
mai người về nếu hồn tôi cỏ úa
xin làm mưa lau vết tích mong chờ
VỀ THÔI, EM :VĨNH QUYẾT HƯƠNG NỒNG
Ngày rất cay và đêm rất đắng
Bài thơ và đôi mắt: mệt màu
Con chim cõng cánh mình qua bóng nhớ
gió đầu đông gấp khúc nhịp buồn
viền trí tưởng cơn mê vừa chết
gã linh hồn chay niệm tấm voan xanh
cài lên tóc tiếng thở dài tiệm kỷ
phố thiền âm, hoa trút nốt : mùi trinh…
Về đi chứ phiếm hồ ly đã cũ
thanh giai nào bung biếc nhụy niềm yêu?
Đã viên tịch dòng âm lưu miên mác
Đành thôi em vĩnh quyết tuổi men hồng!
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG