Có người bảo tôi : Phụ nữ nên nghe nhạc của Vĩnh Phúc , cẩn thận khi đọc thơ anh kẻo “sốc”. Khi anh tặng tôi tập thơ “Kinh tuyến đen” tôi cũng chuẩn bị tinh thần rồi, và đọc… Mời quý vị cùng đọc xem có “sốc” không nhé, nhưng tôi thì thấy thà đọc thơ “sốc” còn hơn thơ “buồn ngủ”:
Lá & Bí mật của một nhón chân
chỉ một bước nhảy, em sẽ vượt qua vực thẳm
hoài nghi, con rắn khoanh tròn, ngủ
chỉ một ngón tay, em sẽ thấy trời mây bay
nỗi buồn tan chảy
chỉ một nhón chân, em không còn là tù binh
của chó sói, diều quạ và thói đạo đức giả
nhón chân và nhảy
sẽ biến mất những giấc trắng phếu chiêm bao va`
nỗi sợ chong chong
tiếng khóc ở lại bên kia bờ
mặt trời không ngủ với quầng sáng vàng rực
bóng tối chết đuối khi đóa quỳnh nở trắng
vần thơ xanh màu thu xanh
này là bí ẩn của sông, củathiên thu băng tảng
này là bí mật của đất, của hương thơm & ánh sáng
này là kỳ diệu của Ngân hà chi chít triệu ngàn sao
sự trở về của lá
một vòng xoay mềm mại, khúc luân vũ nhịp ba
1.
cây gậy, đức tin của người mù không
đột nhiên ngắn đi
mắt nhắm lại, con vẹt hát mãi bài ca dối trá
ngực em thơm không phải hoài nghi
đức tin viên thành thuốc nổ giữa phố lạ
2.
tôi hóa thạch hay tôi mang đồng phục
đầy khát vọng cơn lũ chủ kiến hàm hồ
ngụy tín, bất tri tôi sơn lên khung cửa mở
đức tin hàn gắn thủy tinh vỡ
3.
đi hỏi đất, đất bảo, mầm hạt suy dinh dưỡng
chờ mùa sau thôi, thiếu máu
đi hỏi người, người nói tâm hồn bẩn
một sớm mai tự vẫn trước giàn thiêu
4.
đức tin mang mặt nạ Chúa và Phật
đức tin bầy đàn kết nối những tin nhắn nhiễu nhương
leo qua cõi rỗng của khói và lửa
còn lại sự thật cuối cùng
mặt nạ đen cong vèo, khấn vái…
Lạc
1.
hót, một con sẻ nâu, tiếng chim lạc
phiên chợ bán mua nịt ngực băng vệ sinh
bàn tròn thẩm mỹ văn hóa những tham luận
chữ & nghĩa
chim chết
trong dai dẳng định kiến hương thơm
thời thượng
2.
bay, cò con lạc phố, lạ
lòng đường ồn ĩ bụi, con kinh đen
những chiếc khoen tai phi giới tính
va vấp suzuki siêu tốc
máu lênh loang
tôi, cơn giông bị nhốt vòm khí quyển trì trệ
không thể xuất tinh
bụi cỏ bên đường nhiễm độc tháo mồ hôi
lưng trần em tam giác da sậm bóng tối
đi hoang
4.
những viên thuốc cường dương xanh
những tuyên ngôn đỏ rực
thời gian phi nước đại
không hồi xuân
Ơi em mùa thu Hà Nội
Cho Nguyễn Liên
Ơi em, mùa thu Hà Nội
Chỉ một thở dài buồn thổ khói chân mây
Chỉ một mắt liếc mặt trời chợt ngã
Một vành cung môi cười thắp lại mờ sao
Hà Nội, ngày cứ phi, Hồ Tây mưa lao đao
Áo căng buồm chạy trắng một vai đầy
Anh lộ thiên, phím tình kêu, ngần ngại
Hà Nội, rứt ruột anh, mộng du xanh
Hà Nội, đêm hoa sữa nồng nàn, ngực ấm
Đường vô vi, em bay ngang bóng sao
Cuộc chữ chưa bày trăm năm đã cạn
Heo may gầy, tóc xõa ngọn gầy hao
Ơi em, mùa thu Hà Nội
Dưới gốc cây du em về lặng trắng
Lời của hương, lục địa vẽ chân mày
Ăm ắp gió, luân lạc một hồn cây
Hà Nội
Cho anh về trú mái hiên em, phố khói
Eo óc khóc cười quên mấy nỗi nhân gian
Ly dị thôi
Ly dị thôi, hơi thở em run mù trắng, xe trong mưa
Đường dốc quanh, dột doạt Pleiku, kinh gió mù
Tôi ăn thế giới, những con nộm hoa hòe sói
Bỏ đi những cột nhớ, ngã ba tù
Ly dị thôi, mắt lá răm, buổi sáng ngực len
Cà phê đắng ngọt vị môi em
Khúc Romance thoát xác, ngẩng đầu phương Bắc
Em chúm chím, biển trầm tích phục dưới chân
Ly dị thôi
Những ngón mưa dài ngọn bay rát mặt
Vòng tay em trú thắt cổ nỗi buồn tôi
Phố lặng trắng, lầu im hơi, trăng khốn quẫn
Đường lên mê, kêu hoảng, mưa hoang
Hơ hơ, ly dị thôi
Em đi với ai
Làm ta ghen quá thể…
6/10/ 08
Em mở
tự do
để rốn em thơm phơi tràn bình minh dậy
để vai em trần trắng một đêm trăng
luân lạc mắt anh. gió phơ phớ
cơn mơ rộn rịch
nhân gian quên chợ búa
ngõ dọc đường ngang lấm lem bụi
úp mặt vào hương em, ngủ
tự do
con sóng tung vào trời những diễn từ chúc tụng
trời trong veo mắt em , mật mã những vì sao
thành phố biển bắt đầu một ngày hoan lạc
không có chỗ cho tích tắc nhàm chán
cho khốn quẩn buồn nôn
tiếng cười em rơi như sóng
vỡ
giai âm của lưu ly dịu ngọt, say.
tự do
nữ thần Venus giăng tay mở
giai thừa, những giai thừa tình yêu
mưa không lời, mưa phi
nhạc Chopin lộng lẫy xiêm y
tự do
trút bỏ tư duy đen
khẩu phần không cần chia
một thế giới phẳng
em mở…
Quẳng đi thi sĩ
“Người đời đục cả, sao không khuấy bùn lên
khua sóng mà chơi? *
1-
Quẳng đi thi sĩ, em bảo
bùng nhùng mớ ngôn ngữ vồ vập
hiện thực thậm phồn không chỉ có
ngày truồng mông má với thịt đùi
này gió ban mai thơm áo lụa, tán lá xanh
này mưa chiều hôm nhèm nhẹp ướt
mẹ vai gầy
hàng rong hàng rong kêu van
2-
hầm bà nhằng, em bảo
có nghe đêm mộ huyệt chôn người
nghe tiếng cười cắn cổ màu da
đen vàng nâu cúi mặt phố phường
mẹ điên con bước dọc mùa thu
hướng tây, quẻ Khảm ** chiều cong lá đỏ
yếm rách trắng tay lau cỏ một vùng
3-
quay lại đi, thi sĩ, về Sông Hương
đuổi cánh dơi ma thành cũ lâu đài
nằm nghe mối gặm Mỹ sơn xưa
đá lăn trưa
4-
đừng để thơ nôn mùi chăn gối
drap trải giường những heo may sẹo
dắt thơ ra vỉa hè, khóc
đêm muỗi cắn em thơ …
……………………………
* Lời hát của bác chài đối đáp với Khuất Nguyên
** Thuần Khảm là một trong bốn quẻ hung hiểm tứ đại hung quái trong kinh Dịch