VTH – Đọc thơ Chu Thụy Nguyên, phiêu diêu giữa bảng lảng đời, bay lên bất tận và rơi xuống hữu hạn, rồi lại nhòa lệ qua sự trải nghiệm sâu sắc đến mức hư vô cùng tác giả… Mời bạn hãy thưởng ngoạn thơ Chu Thụy Nguyên trên vuthanhhoa.net cuối tuần:
- Vài nét về tác giả:
Ngày sinh: 01 tháng 06 năm 1947 – Bình Hòa xã Gia Định. Quê Nội: Xã châu thành Vĩnh Thanh Vân, Rạch Giá.
Cuộc đời toàn những chữ “ ĐI “ :* Đi chập chững
* Đi học
* Đi dạy
* Đi lính
* Đi quân y viện ( tải thương )
* Đi ra hội đồng giải ngũ
* Đi học tiếp
* Đi dạy tiếp
* Đi tù
* Đi kinh tế mới
* Đi đạp xích lô
* Đi dạy chui
* ( Suýt ) đi tu
* Đi vượt biên
* ( Suýt ) đi tù
* Đi Mỹ
* Đi “ cày “
* Đi học tiếp ( college )
* Đi bấm huyệt, massage trị bệnh cho thiên hạ.Làm thơ, viết văn từ lớp Đệ Thất. Sáng tác đa phần đăng trên các nhật báo: Ngôn Luận, Sống, Tiếng Vang, Bình Minh, Tiếng Dân, Bé Ngôn Bé Luận, Nghị Luận, Tiếng Chuông, Tia sáng, Thời Nay, Văn Nghệ Tiền Phong với rất nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng ký nhiều nhất là : Vĩnh Thanh Vân.
Tập thơ đầu tiên mang tựa : “ Vén Nắng Chân Mây “ quay Ronéo tại Ronéo Thông Reo, Trần Quang Khải, Tân Định.
Cộng tác thành lập Thi Văn Đoàn “ Rừng Thiêng “ , đã được giới thiệu và mời phỏng vấn trên chương trình Thi Văn Mây Tần của Kiên Giang Hà Huy Hà trên Đài Phát Thanh Sài Gòn năm 1966.
Phát hành tập thơ thứ hai mang tựa “ Âm Rêu “ năm 2013 gồm đa số thơ đã được chọn đăng trên trang Tienve.org và Damau.org. Ngoài ra còn có các sáng tác thường xuyên trên các trang : tuongtri.com, sangtao.org, etetet.net, giaomua.com …
đi qua vết xe lết bánh của mùa đông năm cũ
tôi nhại lại tiếng run lập cập
và nhâm nhi vào lòng
chút hơi thở mờ khói từ các ô cửa kính
trong bọng cây sồi chẳng còn trẻ
con sóc già run rẩy nhại lại âm thanh bông tuyết chao rơi
bụng nó đói nhăn
những hạt khô cuối cùng đã chén sạch đêm qua
giờ nầy tôi biết rõ
dòng sông nơi em thường ngồi lại
ký ức chẳng thể nhại lại
tiếng dầm khua ngày ấy lướt đò trôi…
ĐỜI GIÓ 78
tôi rớt lại
phía sau tiếng nứt vỡ
buổi chiều quá mông quạnh
chẳng còn ai phía ngược gió
hồn tôi một nửa còn ở quê
nên mỗi bước chân ở đây bây giờ
toàn lưu lạc
lâu lắm không thấy bình minh trên biển
một khi mình chẳng còn ai để ra khơi
đời neo đậu buồn tênh nơi xứ khác
nhớ con sâu biển cũng buồn tênh …
ĐỜI GIÓ 41
ở đằng sau câu chuyện
của mỗi người đàn bà trong ngụ ngôn
là một gói quà đã mở
có thể là một mặt trời đã thiu ôi
có thể là một mặt trăng vừa hết date
có thể là một cái nhìn loạn sắc
có thể là một chiếc phone cháy sim
có thể là một chiếc giày rách toạc
có thể là một ví tiền vừa bị rạch
có thể là là một ly cà phê quá nhiều ký ninh
có thể là một thẻ ATM lủng
có thể là một cuộc hẹn bị cho leo cây
có thể là một đầu gối sưng vù
có thể là một nụ hôn pha mùi kẻ khác
riêng đằng sau câu chuyện của em
là một gói quà chưa mở…
hãy mở hết các cánh cửa ra
cho thoáng các giấc mơ
và hãy thêm thắt ít màu
cho khói
phía cánh gà sân khấu bây giờ
lại là nơi nguy hiểm nhất
bởi những cuộc đấu đá
sau bức màn nhung
người ta bắt đầu khởi kiện tiếng khóc
vì trước đó chính nó
đã đóng hết các cánh cửa
và bịt miệng lời hòa giải trong cuộc chơi …
ĐỜI GIÓ 51
khi băng qua giấc mơ
lúc gần sáng
có lúc nghe mấy tiếng kêu lanh canh
từ mùi tro bếp oi nồng
nghe rõ tiếng
những hòn sỏi than vãn dưới chân
và bóng dáng cánh diều thời còn để chỏm
trên mặt hồ yên ả
mãi đến lúc giấc mơ quay về
mới kịp nhận ra mình vẫn còn nợ thật nhiều
hơi hướng tro than
từ ngày tháng cũ…
và dặn lòng
soi
trong khung gương
đá vỡ
sẽ thấy lộ mặt tuồng
hỉ nộ
bôi trát trấu tro
đã thế luôn toan giấu nhẹm
lớp vai ái ố
và nếu kiên nhẫn
khều tìm trong khung
( đã vỡ gương )
đến giờ lành
thế nào cũng sẽ lộ ra
chòm râu thô bỉ…
ĐỜI GIÓ 62
ngồi giữa chợ
đợi nắng
nghe
lời ru hôn mê
hong chừng khô
vểnh cong lời ca dao mẹ
nghe chuông
lững thững rơi
vào
nguồn tội
nghe lũ chữ lao xao
trèo khỏi nôi
giục nhau xuống chợ
ca xang đàn đúm..
CHU THỤY NGUYÊN