Những giấc mơ không định vị – Trương Đình Phượng

VTH – Đọc chùm thơ mới của Trương Đình Phượng, lạc vào một thế giới vừa quen vừa lạ, vừa mê vừa tỉnh, thấy mình cũng “Trệu trạo nhai bóng giấc mơ” giống như người đàn ông trong bài thơ của anh… Không chỉ chú trọng vào sự thay đổi câu chữ hay nhịp điệu, Trương Đình Phượng giãi bày nội tâm đa chiều theo một góc nhìn khá lạ. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ anh vừa gửi vuthanhhoa.net:

>> Sáng soi gương mây trắng rụng quanh đầu – Trương Đình Phượng

1NHÀ THƯƠNG ĐIÊN

Khi tôi đến đêm đã khuya
Lũ dế khóa kèn đi ngủ từ lâu
Bầy gió kéo nhau về nẳm ngoan trong nách lá
Nghe bọn sương thì thầm kể chuyện cổ tích…
Nơi xó tường cáu xỉn những ám tàn
Gã đàn ông ấy vẫn ngồi
Trệu trạo nhai bóng tối…
Nghe tiếng chân
Gã ngẩng lên nhìn tôi
Sự sợ hãi co rút đôi tròng mắt

Nặn nụ cười
Từ cánh môi queo quắt…
Gã đàn ông quỳ xuống trước tôi
Chắp hai tay ra chiều cầu khẩn…
Và gã khóc
Nước mắt như những giọt máu
Nhểu, loang, không gian gãy gập…
Khi tôi đến
Đêm đã khuya
Những mảnh rời số phận đã lắp ghép thành bức tranh câm lặng
Gã đàn ông ấy vẫn ngồi
Trệu trạo nhai bóng giấc mơ…

VÀ BÃO ĐÃ NỔI LÊN

Có lẽ chưa từng đi qua hố thảm cuộc tình
ngã hồn xuống ngực đêm nghe trái tim mình chờ giây phút vỡ
nên tôi vẫn hồn nhiên như lá cỏ
soi vào hạt sương mơ dáng dấp thiên đường
Hôm nay
màu trời đã đói nắng
no nê sắc mây buồn
em vô tình qua trước cổng đời tôi
rơi rơi
vài giọt mắt
đôi nhánh cười
và bão tố trong lòng tôi phục khởi…

HUYỄN TƯỞNG

Có thể chăng
Một ngày
Loài quạ nhìn xác chết dửng dưng?
Những kiếp rêu hồi sinh từ cánh rừng
chỉ còn lại tàn tro
con đường chạy theo bàn chân
tìm oan hồn lý tưởng
Có thể chăng
Một ngày
chiếc kính soi bóng vào đôi mắt
để nhận ra mình chỉ là thứ trang hoàng
cho những chiếc mặt nạ…
Có thể chăng
Một ngày
Súng đạn
sợ hãi quỳ dưới chân da thịt
ác quỷ bắt tay thiên thần
ca bài ca bình đẳng!

30ĐÁM TANG TÌNH YÊU

Bắt đầu
Để rồi kết thúc
Lời hứa em rạch ngang đời tôi
Một đường cày
Mỏng mảnh niềm vui
Đớn đau vạn kỷ…
Em đi đi
Đêm qua trong thành phố
Một loài hoa không tên vừa khâm liệm hồn mình
Lũ côn trùng rinh rang đưa tang…
Có một chút dư âm nào rớt lại
Theo tôi về tận cuối miền khuya
Ngậm ngùi ôn những ngày lệch gió
Vòng khăn len không đủ ấm hai người
Lang thang trên phố
Lang thang trên núm tình thiếu sữa niềm tin…
Em đi đi
Tử cung chân thành không đủ chứa
những khát khao đầy gai
Lũ tinh trùng hẹn thề chết yểu sát vòng cấm địa
Có thể
Nếu tôi khoắng nát đôi tay này
Sẽ tìm thấy một chút mùi trinh bạch của giấc mơ
Đêm nào…
Nhưng chẳng thể làm sống lại mùa kinh nguyệt tình yêu…
Bắt đầu
Để rồi kết thúc
Những lời hứa sắc lẹm của em
rạch vào trái tim tôi
và máu chảy ngàn năm không ngừng
Em đi đi
Đêm qua trong thành phố
Lũ quạ hoang đã xử lý xong mảnh xác tình chúng ta…

(viết cho những giấc mơ)

Một ngày chết gió
tôi ngồi nghĩ về em
về tôi
Về những phận người chưa tìm ra cột mốc
Và những giấc mơ không định vị
Những lời hứa không gia tốc
của loài thú ăn đêm…
Một ngày biển động
tôi ngồi mơ về những mùa sóng ngủ quên
Về những kiếp phi lao chắn bão truyền đời
vô tư canh giấc ngủ cho người
để nhận về hai tiếng”vô ơn”
Một ngày dòng sông cạn đáy
tôi ngồi mơ về những mùa quằn quại lũ nguồn
loài phù du thoát thai ra bể lớn
ngỡ mình hóa thành rồng…
Một ngày bầy thú hoang bị giam cầm giữa chiếc lồng đại ngàn
tôi ngồi mơ về những cơn mưa trái vụ
hồi sinh những thung lũng điêu tàn..

MỘT HÔM TÔI THẤY

Một hôm tôi thấy
nắng sũng ướt đôi bờ trần thế
bãi bờ nhân tình khắc khoải đợi mưa về hong khén
lá vàng cười hồ hởi đón mùa thu
vầng trăng nương nhờ ánh sáng triệu vì sao
mò mẫm lê qua rừng rú
bình minh soi đường cho loài cú
lũ quạ hoang nhìn xác thối dửng dưng
những con nhộng tằm sinh sôi chẳng cần kén
bầy dã tràng ngồi trên ngai cho sóng biển
dập đầu xin thứ tha
một hôm tôi thấy
bọn rêu hèn ghê tởm mái nhà
con đường quèn khinh đám bụi chiều đồng bóng
bọn chim hếch mặt đứng trong lồng
coi thường bầu trời cao vợi
một hôm tôi thấy
hình hài giấc mơ tôi thuở rời bụng mẹ…

THẬT RA THÌT

Thật ra thì
Trời vẫn xanh
Nắng vẫn vàng
Phố vẫn đông
Và hàng ghế hẹn hò còn nằm lười chốn cũ
Chỉ có em đã đi vắng lâu rồi
Nên với tôi
Ngày không còn bình yên
Đêm dài như sợi dây vô hạn
Phố hoang vu như phía cuối địa cầu…
Thật ra thì
Nụ cười vẫn tươi
Đôi mắt trần gian vẫn trong suốt dòng hải lưu
Hi vọng…
Chỉ có lời em ngưng bặt lâu rồi
Nên với tôi
Mầm ban mai héo rữa
Trái tim con đường vụn vỡ
Những mảnh nhớ
Thật ra thì…..

NHỮNG ĐỊNH HÌNH BẤT BIẾN

Em
Xin đừng nói với tôi về trái chín đam mê
Người lữ hành trên sa mạc
Nát vân tay ươm những hạt giống tâm hồn
Chỉ nhận về vị đắng…
Đời chẳng giản đơn
Một cộng một không hẳn bằng hai
Nghĩa lý gì đâu
Khi ngày mai
Con dơi vẫn ngủ lộn đầu xuống đất
Mặt trời chẳng thấu hang sâu
Con đường đếm mòn kiếp mình không hết những bàn chân
Máu cứ phải tuần hành qua ga tim cũ / mệt…
Và những nỗi buồn đóng đồn trong mắt
Niềm bình nhiên thất thểu hiên ngoài..
Nghĩa lý gì đâu
Mưa chẳng thể hong khô manh áo đời bé nhỏ
Nắng chẳng thể tưới ướt sự cằn cỗi của khu vườn nhân ái
Tôi và em
Dẫu một ngày hơi thở cạn khô như cánh đồng tháng năm
Cũng không đi qua hết dòng sông khờ dại tuổi mình…
Em
Xin đừng nói với tôi về loài hoa trên đá…
Cầu vồng nào khởi sinh từ đêm !!!!

VỀ QUA HỒN CHIỀU

về qua, biên độ chiều
chợt nhớ người, buồn hiu
hắt lòng vào, phố thị
từng mái hiên, u trầm…
đường vắng, hay, hồn vắng
mênh mênh khói, thuốc tàn
quờ tay, ôm, vạt nắng
thấy, một miền, bơ vơ..

TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG

 

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu