Thân phận phù trầm – Quan Dương

VTH – Nhà thơ Quan Dương nguyên quán ở Ninh Hoà, Khánh Hoà, hiện định cư tại Louisiana , Mỹ. Thơ Quan Dương vẫn giữ đậm chất quê hương nơi anh đã sinh ra với những ngôn từ đặc trưng ngồ ngộ và bình dị. Vì thế, thơ anh có một phong cách riêng khó lẫn, vuthanhhoa.net giới thiệu với quý vị chùm thơ mới của nhà thơ Quan Dương:

Nhà thơ Quan Dương

Cà phê đắng

Ta với nhớ ngồi thu lu một góc
Phin cà phê nằm khóc trên mặt bàn
Giọt nước mắt đen thùi rơi xuống tách
Nắng hạ về đứng đợi ở ngoài sân

Rằng tất cả đang cùng ta thinh lặng
Để tiễn đưa lần cuối những cuộc tình
Nếu khói thuốc không cựa mình chuyển động
Tưởng cơ hồ ngày đã nhuốm hoàng hôn

Trưa lặng lẽ thời gian như dừng lại
Không chiêm bao vẫn thấy em hiện về
Đang ngồi đó . Tách cà phê đắng nghét
Cái gạt tàn còn vương lại nhúm tro

Người yêu dấu giá như hồi đó đó
Đừng xả thân làm con cá cắn mồi
Thì cái gã câu tình kia đâu phải
Thóp tim mình treo ngược móc lưỡi câu

Kể từ buổi thất tình lần không nhớ
Thề lần này cương quyết không yêu thêm
Bao kinh nghiệm khổ đau chừng đã đủ
Làm hành trang mang tận cuối trời quên

Phù hoa

Nắng xưa qua lối cỏ mòn
Vàng in chiếc lá dấu son chân người
Anh mang vụng dại ra phơi
Ðể ngơ ngẩn chiếc bóng rơi bên đường

Một con bướm lạ qua mương
Vô tình cỏng chiếc bóng nàng bay cao
Tháng năm lối cỏ hôm nào
Mênh mang đời nhuộm xanh màu rêu phong

Áo dài em bước sang sông
Bỏ quên chiếc bóng quyện trong hồn người
Ðường xưa cỏ úa rối bời
Thẫn thờ chiếc lá vàng rơi nhạt nhòa

Ngỏ đời mấy nẻo phù hoa
Chen chân không lọt một tà áo xưa

2000

Theo em

Theo em
đến
ngã tư dường
Vướng chân đèn đỏ
đành nhường
đèn xanh
Buồn tình
con mắt nhìn quanh
Nhìn gương chiếu hậu
gặp mình trỏm sâu

Theo em
suốt buổi
phờ râu
Mới hay tuổi
đã
nhuốm màu quan san

 

Sáng, Trưa, Chiều, Tối
(với Lê Thu Ba, bà xã)

Chúm môi em vẽ
nụ hoa
Nở ra buổi sáng thiệt lầ
dễ thương
Anh đang ngủ nướng trên giường
Hoa tuôn vào mộng
mùi hương
ngạt ngào

Trưa bơn lơn
Nắng trên cao
chờ em hở cổ lẻn vào
lần khân
Dặn đi dặn lại bao lần
Mặc chi chiếc áo
hở phần chứa thơ

Chiều đông nhuốm lạnh
muốn khờ
Chuá giăng tay
giữa nhà thờ
cũng run
Em đi lễ
anh kề bên
Cho nhau hơi thở
ấm
chuyền
sưởi nhau

Tối tìm hái
nụ ca dao
Mon men
thơ trải
đắp
vào cõi em
Mảnh thơ anh đã cũ mèm
Nhưng xao động đó
như đêm động phòng

Buồn Đông

Mùa đông ở đây nắng không mọc
Chỉ có gió luồn trên nhánh cây
Nhớ nhỏ lạnh đầy ran lồng ngực
Không nắng, hái gì sưởi ấm đây?

Mùa đông hơi thở như mây khói
Đọng giữa trời sương một bóng hình
Lắc lư như võng đưa theo gió
Nhớ nắng  Ninh Hòa phơi tóc em

Mùa đông anh gọi thầm tên nhỏ
Em có bồi hồi lên thịt da
Ai quàng eo gió luồn tay nhẹ
Đứng ở bên này ngóng mắt qua

Sáng lái xe đi trời lạnh buốt
Chờn vờn dáng nhỏ giữa thực hư
Tưởng một với tay là chụp được
Đâu em thăm thẳm cõi sương mù

Đêm trở nhớ

Đêm trở nhớ mang hồn anh vượt biển
Mùa đông cao thấm lạnh thấu đỉnh trời
Chuông đang gõ kim đồng hồ dừng lại
Sinh nhật về lặng lẽ tháng mười hai

Tháng mười hai,xứ người bông tuyết rụng
Nghe lao xao như lá chuối sau hè
khua day dứt đêm trường em thổn thức
Cuối chân trời mẹ đợi đứa con xa

Ngọn nến thổi trên đầu con dốc ngược
Ghì vai em … happy birthday
Thành phố mặc chiếc áo màu dát bạc
Bóng em vờn như tuyết lắt leo bay

Buồn thấm mệt bờ vai gầy rũ rượi
Ngày cuối năm vác nặng một quê nhầ
Hơi thở gói làm quà em một tuổi
Thổi muộn phiền theo ngọn nến tắt đi

Thêm một tuổi nặng lòng như thể đã
ôm theo mơ tĩnh lặng phía sau vườn
Chiếc vỏ ốc chứa bao điều khát vọng
Cùng trở trằn khắc khoải gửi sang em

Sinh nhật này giữa mơ và hiện thực
Biển quanh em bốn phía vẫn điệp trùng
Em yêu biển hồn em luôn ngậm sóng
Có anh làm con sóng phía bên trong

Thân phận phù trầm

Mưa
lỡn cỡn trên đường
Dãy phố khuya đèn mờ
con mắt nhắm
Gã Việt Nam mò mẫm
Lết thân gầy trả nợ áo cơm

Tiếng bánh xe tỉnh thức con đường
gạt nước hai tay quờ quạng
Những hạt mưa nhủi đầu trên mặt kiếng
ngoằn ngoèo nhiều lối đi qua

Nhiều lối đi qua
không có lối để về
lẩn quẩn cuối đời mạt vận
Chiếc xe chở tấm thân thằng lận đận
Tóc nhuốm màu
bạc bẽo
lắt lay

Nơi góc phố
thoi thóp cuối ngày
Người Mỹ đen co ro lim dim ngủ
Hơn hai trăm năm màu da nô lệ
không đổi màu ly hương

Gã Việt Nam nhìn lại
Da vàng

New Orleans
06/03/2011
Quan Dương

1 comment

  1. Cám ơn nhà thơ Vũ Thanh Hoa đã dành cho tôi một khoảng trên trang web của cô . Trang web tuy mới thành lập nhưng trang chủ thường xuyên update bài vở nên rất sinh động . Được góp mặt cả là một sự vui . Chúc sức khoẻ trang chủ
    Quan Dương

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu