VTH – Vốn là người quen bên Vnweblog, bẵng một thời gian lại gặp trên Facebook, lại đọc thơ anh, vẫn thấy ái tình chứa chan, bồi hồi, day dứt, lãng tử “đậm chất Hoàng Lộc” thấm trong từng câu chữ khó lẫn với ai. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ mới của nhà thơ Hoàng Lộc do VTH trích từ FB của anh:
>> Đứng bên này mà nhớ tận bên quê…- Hoàng Lộc
TRONG GIẤC MƠ ANH
giấc mơ anh từ nửa đêm chăng?
em chạy vào đã cuối trăm năm
có khi em chẳng cần hấp tấp
cũng vấp anh ngã xuống mối tình
em là con gái – còn rất trẻ
ngã nhào như thế thiệt không nên
anh là đàn ông đã có tuổi
vía anh lại cứ bảo anh đừng
anh thức dậy đọc kinh kim cang
nghe đời buồn và tâm bất an
em chạy vào – sao chạy bất tử
cho anh không níu kịp đêm tàn…
TA TÌM TA KHÔNG RA
em phù dung như thế
còn nở ra làm gì
em hồng nhan đến thế
đâu đã cần vu qui ?
ta tìm ta khắp chốn
chân thân ta nơi nào ?
bóng chim mờ đáy nước
mà tiếng kêu bên trời
ta đào hoa được mấy
để từng em phải lòng
ta đào hoa chẳng mấy
em mới yêu nửa chừng
ta tìm ta trong em
ngày qua ngày, tuyệt vọng
có khi ta không còn
giữa trần gian gió lộng.
CỔ THỤ
chiều qua lên núi anh mới biết
anh cũng như cây, cổ thụ rồi
lắm dãi dầu, qua bao nắng tuyết
để một mình trên vực lẻ loi
anh còn biết thêm điều này nữa
núi rất thương cây, đã rất buồn
cây già với người già cũng lạ
sống đời đến vậy mà đầy sương
(anh đây – với thằng-có-em-là-vợ
hỏi thiệt lòng em khoái đứa mô hơn?)
NẰM BỆNH VỚI THƠ
huyết áp anh không ổn
và trời mưa thất thường
mùa ngâu vào tháng sáu
có chạnh lòng em không ?
anh vừa ăn chén cháo
ăn nửa chén đã nhàm
cái miệng nghe đắng chát
nuốt vội cùng tiếng than
trái tim anh không ổn
đã đập nhiều nhịp hơn
trang thơ anh cũng bệnh
nằm bên cạnh đời anh
cả hai cùng thiếu vắng
cả hai đang rất buồn…
em có mấy lần yêu không ưng ý?
anh có đời tình chẳng đâu vào đâu
thôi thì ngưu tầm ngưu mã tầm mã
những đứa cùng đường xúm lại với nhau
ghé lại cùng anh đếm từng lở dở
dỗ dành nhau – ngó mặt nhau cười
có lẽ chiều nay – (cũng chưa biết nữa)
tay vẫn trong tay hay sẽ tay rời?
bờ vai anh đây, em cần tựa thử?
không êm ái gì – hết thịt còn xương
những ngọn tóc anh qua ngày lộng gió
thành những sợi dài mặn chát tai ương….
gió vẫn ngoài kia vụt vù cứ thổi
xin ở lòng nhau chút ấm sau cùng
em cứ gối đầu tay anh, nếu mỏi
để được một lần hai đứa rưng rưng..
KHÔNG CÓ ANH, EM CŨNG VẬY
không có anh thì em cũng vậy
cũng sáng cùng con, tối với chồng
cũng có khi phải, khi không phải
với tình anh và với chồng con
có khi em chạy xe ra biển
ngó sóng rồi thương chuyện nổi chìm
ngó xa khơi thấy mặt trời mọc
ngó mây về chất ngất đầu non
đôi khi lòng em nghe ấm lắm
dẫu cũ càng lặng lẽ câu thơ
không có anh bên, em cũng vậy
cũng trăm năm khó, dễ – mịt mù
mùa đông tàn, ngày xuân có thể
hiên sân em còn đóa hoa vàng
có khi em hiểu, khi không hiểu
vì sao mà con bướm lang thang..
HOÀNG LỘC