VTH – “Thơ Trần Thu Hà không dễ đọc, phải đọc không chỉ vài ba lần mà phải nhâm nhi” – Đó là nhận định của tác giả Đặng Huỳnh Thái khi đọc tập thơ Những mảnh vỡ bạch kim của Trần Thu Hà nhà XB Hội nhà văn 2014. Nhận được chùm thơ chị vừa gửi vuthanhhoa.net, xin giới thiệu cùng bạn yêu thơ:
>> Mơ một lần thế chấp cả mùa xuân – Trần Thu Hà
Cho con xin một ít mặt trời
Hơi ấm cầm tay cầu trời xanh lặng gió
Trên da thịt con
Người hành khất
Nghi lễ thổi bùng mạch máu đang sôi
Giấc mơ con mang biệt danh bí ẩn
Giấc mơ đẻ giấc mơ dẻ giấc mơ đẻ giấc mơ…
Vắt lên vai tiếng chim báo bão
Giấc mơ con không đủ kiên nhẫn tìm dấu chân và hướng đi của gió
Trên thân hình con mạch máu đang sôi
Chiều đang rơi
Chiều đang rơi
Đục trong ngửa mặt
Dấu vào đâu?
Dấu vào đâu?
Trước hạnh phúc lở bồi.
Không thể né tránh trước lúc trời rạng sáng
Cây vẫn hoa an nhiên sung mãn
Những nguồn năng e thiếu điện mặt trời
Khuôn mặt đầy xúc cảm
Dấu vào đâu?
Dấu vào đâu?
Chiều đang rơi
Chiều đang rơi
Cho con xin một ít mặt trời…
Vinh 1-5-2013
MÙA SINH NỞ
Thế giới chuyển động
Những bức tường ngăn cách mở ra
Sóng mắt ngái nồng phá tan lồng ngực chật hẹp
Em
Tái bản khúc ru bộn bề mưa nắng
Chật chội lời khẩn cầu trái tim
Con đường trốn tìm sót lại như những hạt sương bầu bỉnh kết cườm treo dày ký ức mà tóc em thịt da em là giải mây là nguồn lực khát khao.
Thời gian cầm tay
Hàng hàng ngôn từ thầm lặng ngóng theo mùa
Đan dày đường mê
Hây hây mùa sinh nở
Vạn vạn giấc mơ lấp lánh
Em quỳ xuống
Hôn lên dấu chân, dấu chân người lặng lẽ in không mỏi…
Em nghe miền thao thức chảy
Thiêm thiếp hao gầy
Mùa sinh nở
Như dấu kỳ
Kìa anh!
Đoá bình minh trổ bông.
Nam Định 5- 2013
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA CHIẾN TRANH
Tiếng súng đã ngưng
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Ngực căng –Mắt cóng
Mòn tiếng ru –Lưu đày giấc mơ làm mẹ -Khứa vào lòng cay xé
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Náu mình đếm niềm vui chờ tiếng kêu gọi mẹ
Những đứa bé…
Như giọt mưa Axit lăn vào khoé mắt, chị nuốt đêm thoi thóp đợi
Đời người vỡ giấc chiêm bao.
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Tháng năm chị giặt là phơi khô tấm áo nhân duyên chưa kịp mặc
Thời gian phừng phừng lửa cháy
Người đàn bà khoả trăng tiếng rơi không chạm đáy
Đêm đêm tự vỗ sóng lòng.
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Rùng mình
Tẩy chay ngàn ngàn con ngươi lân tinh
Tự pha cho mình ly nước
Đêm nay
Nhìn mảnh trăng treo làm trữu ngực cánh đồng thiếu phụ
Chị cố nhớ khu rừng có nhiều hoa dại
Khi
Bóng tối đè lên
Ướt cả tiếng chim
Vinh 30.4.2003
VỀ NHỮNG TRÁI THUỶ LÔI CHƯA PHÓNG…
(Kính tặng cán bộ – chiến sĩ hải quân LĐ 170)
Bị sắn ra từng miếng
Biển vỡ oà bởi tiếng hú tìm em
Biển văng ra từng chiếc ốc vít cọ vào vết thương lục giác còn đỏ hỏn
Trích đoạn sự vắng mặt em, biển nghiến răng cắt lớp những góc khuất bất lực nhìn cánh Hải Âu bay lên ru em ,ru em người lính biển.
Hoa sóng cứ bay
Chị biết về những ngôi sao xanh, về những trái thuỷ lôi chưa phóng…
Về những chàng lính hải quân “ăn sóng nói gió”
Nay
Trích đoạn sự vắng mặt em, nối mạng với cánh Hải Âu, cắt lớp mọi tần sóng…
Yên nào!
Giờ chị cõng em về với mẹ.
Chị cõng em
Cõng cả niềm vui mới lớn
Cõng cả chiếc ba lô lỗ chỗ vệt thủng
Cõng cả mùi súng đạn còn vương
Cõng cả dấu vân tay còn in trên vô lăng tàu phóng lôi ngày ấy*
Yên nào!
Giờ chị cõng em về với mẹ
Mơ ư em?
Vẫn trò chơi “đuổi bắt”
Líu lô
Tay
Huých bầm tim chị
Cọ vào miền ngái ngủ
Ngỡ chiêm bao.
Trại viết Hạ Long 10.4 .2009
Trần Thu Hà
Hội VHNT Nghệ An
Cọ, miền ngái ngủ: mang con chữ giỡn với đời 🙂