Người đi hoang ở phố núi mờ sương – Vân Phi

VTH – “ngần ngại gì/xin đừng vội bước qua nhau” – Mời bạn đọc những vần thơ chuếnh choáng hơi men, ngật ngưỡng cơn mê của một tác giả từ An Nhơn, Bình Định:

  • Một chút về tác giả:

Nguyễn Văn Phi
Bút danh: Vân Phi
An Nhơn, tỉnh Bình Định.nen

…VÀ RỒI

Tặng Phan Vũ Dương

Lõa thể rồi tháng Sáu
Mưa giăng kín lối về
Anh! Vỡ òa tiếng khóc
Gieo thành những cơn mơ…

Rồi ba mươi năm nữa
Rồi, anh đã bây giờ
Rồi trái tim vụn vỡ…
Rồi chập chững cơn mê.

…Và rồi, cũng qua thôi
Anh, chợt cười như thế
Chiều, Phú Tài nhỏ lệ
Giọt nắng cháy trong tim…

LẠC

Ta lạc vào đêm
cái chạm tay với quỷ
ta lạc vào em
bơ vơ lối u huyền
ta lạc vào ta
một chiều không yên vị
quên mất lối về, lơ đãng hương si…

Đừng vội bước qua nhau
hỡi người chưa một lần hò hẹn
ở đôi mắt kia ôm trọn thế gian buồn
khi ta và em, kẻ lang thang tìm gió
người đi hoang ở phố núi mờ sương
mùa trắng nương chiều
bồ công anh mang nắng về phiêu lãng
đôi mắt em mùa đông
làm anh chuếnh choáng
cái chớp sầu ngưng lệ
chênh vênh giữa bờ mi…
lơ đãng như màu hoa tím chia ly
mình hãy yêu nhau đi em
đời không dài như ta mộng tưởng
trăng khuyết mùa lưu ly
dưới ánh nguyên sơ Ưu Đàm vừa chớm nở
say lắm đời
ngần ngại gì
xin đừng vội bước qua nhau.

ốcBƯỚC CHÂN LIÊU XIÊU NGÃ VỠ TRỜI CHIỀU

tôi mục rỗng lòng mình
thai ngén đứa con của quỷ
với những vần điệu du dương ủy mị
như những giọt nước mắt của kẻ sát nhân
đứa con của tôi hay là chính tôi giữa cõi miên trần
vật vã những yêu thương, khai hoang những luống sâu hốc tối
để cấy vào lòng đêm những hoang mang vời vợi
hút ánh sáng mặt trời trơ trọi qua mùa trở dạ hoài hoang
ôi, đứa con
của những mùa trốc lở
hút tủy sương mà mãi chẳng thành người
đứa con đã bị bỏ rơi
có mẹ là bóng tối
có bố là mặt trời
một thằng bố đi hoang suốt đời khiến con mình biến thành quỷ dữ
suốt đời chỉ biết hút tinh tủy sương khơi…
ôi đứa con của những tháng ngày không biết vui
năm bữa say, hai bữa ngất ngất đời chông chênh nhịp gió
rồi điên gào
rồi lõa thể hồn mình với tháng năm đày đọa
bước chân liêu xiêu ngã vỡ trời chiều…

SAY
ru chiều vào tối
nhấp ly chát chúa vực lòng
đường về trăm lối
say chiều té ngã hương đông
mấy bận bước chân mỏi tìm nơi trú mộng
gán linh hồn canh bạc trần ai
Diêm Vương thấy ta cũng ngao ngán thở dài
không muốn nhận một kẻ say trong từng hơi thở
ừ, dù ở địa đàng, địa ngục hay dương thế
ta vẫn cứ là ta sủi lở hình hài
men say nồng rỏ úa giọt phai
đôi tay vốc vực ngày trong xám gió

chiều chiết tủy giăng tơ mềm lối nhỏ
con đường nào dẫn đến nhà em
ta theo hương đông bấu víu làn sương mềm
mấy vạt gió thốc ngược vào tim khốc rát
có nên gặp người không hay giả vờ đi lạc
ta say mà, sao nhớ ngõ người dưng
bước liêu xiêu qua nẻo lưng chừng
hồn trôi tuột bỏ quên hình dáng cũ…
ngày úa
chồi cỏ nhú đâm xuyên mảnh trăng rơi hồn giãy giụa
vực trời
ta cứ ngỡ mình là thăm thẳm đáy cô liêu…

Vân Phi

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu