Gửi về cô giáo dạy Văn – Nguyễn Thụy Diễm Chi

VTH – Mình học dốt Toán nhưng “vớt vát” được môn Văn nên các Thầy Cô dạy Văn thường quý mình. Sáng nay đọc được bài thơ cảm động gửi cô giáo dạy Văn của Nguyễn Thụy Diễm Chi, giới thiệu lại cùng các em học trò và tất cả những ai đã từng là học trò và yêu môn Văn nhé:

20.11

GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như  em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì… Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá – Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

Nguyễn Thụy Diễm Chi

3 comments

  1. Trời ơi, êm đềm quá.
    Ngày mai tôi cũng muốn cắp sách đến trường.
    Hãy cứ êm đềm mãi như thế này nhé bạn Vũ Thanh Hoa xinh đẹp.
    Tôi cũng muốn trở về lại giòng sông tuổi thơ.
    Cảm ơn nhiều lắm.

  2. Tự dưng nhớ đến một vài câu thơ của một người nào đó viết từ thời “cố hỷ”:

    Lung linh ta đếm sao trời
    Mười hai ông chẵn một đời ước mơ
    Ngồi buồn em chợt làm thơ
    Buồn bên sách vở ơ hờ một đêm
    ………….
    (không nhớ hết)
    ( tác giả cũng không nhớ nốt)

    Bài thơ này của một cô bé chắc là học lớp mười hai ( mười hai ông chẵn….), và là một học sinh rất chăm chỉ nên học đến đêm, nhưng vì mơ mộng nên chỉ làm thơ thôi mà chẳng học được gì ( buồn bên sách vở ơ hờ một đêm)

    Ôi giời, cái đời học sinh sao mà đẹp thế, sao mà trong sáng thế !

  3. Mỗi năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức với những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
    Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gó lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp…….
    ( Thanh Tịnh)
    ———————

    Cố văn sĩ Thanh Tịnh đã để lại cho muôn thế hệ sau một lời văn kinh điển cho cuộc đời học sinh. Hai chữ “hoang mang” đủ để nói lên tâm trạng của một cậu bé lần đầu tiên cắp sách đến trường: sợ sệt,lo âu, nhớ nhà, nhớ mẹ….

    ————-
    Anatole France cũng có đoạn văn mô tả một cậu học sinh trên đường đến trường,ngày ngày đi qua vườn Luxembourg nhưng không hay bằng cố văn sĩ Thanh Tịnh của ta.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu