Nắng cuối trời (44) – Vũ Thanh Hoa

>>Nắng cuối trời (43) – Vũ Thanh Hoa     

Nắng cuối trời

Truyện dài kỳ

44. Trang thấy tay nàng vẫn nằm gọn trong tay H. Ấm áp. Nàng thấy mình không cô độc, không cùng đường giống như một người đàn bà không dám bước về nhà vì sợ ăn roi vọt của chồng, số phận của nhiều người phụ nữ Việt vẫn quanh đây. Mình phải cứng rắn lên, mình phải cương quyết hơn, dù là chỉ sống thêm được một tháng hay một tuần cũng không phải là nhưng ngày chịu đựng, khổ nhục và lệ thuộc.

– Tôi không dễ để anh bắt nạt như những ngày đã qua nữa.

Nàng nói chậm và rành rẽ, có lẽ đấy là thông điệp cuối cùng gửi đến Tuân. Nàng ngắt cuộc tranh cãi.  Khối u càng để lâu càng tổn thương và ăn mòn cơ thể, phải cắt bỏ thôi dù đau đớn cỡ nào!

40

Nàng bấm điện thoại về nhà ông bà ngoại. Giọng bà ngoại ngái ngủ:

– Chíp ngủ từ chập tối, con bé có vẻ mệt, mai con qua đón nó đi học nhé.

Nàng biết bố mẹ rất tâm lý, muốn để nàng tự giải quyết mọi việc trong lúc đang bế tắc trong cuộc hôn nhân của mình.

– Anh đừng đi đâu, ở bên em đêm nay anh nhé?

Lần đầu tiên nàng đề nghị với H. Anh gật đầu, họ đứng lên bước lững thững trên đường, ánh trăng vàng ruộm tỏa xuống khu phố lung linh đèn. Trăng hôm nay sáng quá, làm mờ cả đèn đường, thật là đặc biệt!

– Em định tiếp theo như thế nào? – H hỏi dịu dàng, Trang biết đã đến lúc nàng cần chia sẻ với anh.

– Em chưa biết sẽ ra sao, thật khó để nói trước vì…

– Từ đây anh sẽ luôn bên cạnh em dẫu có thế nào.

H nói, nàng cảm nhận cái ôm siết nhẹ bên hông mình. Bỗng nhiên nước mắt nàng tuôn rơi… Mình lại yếu đuối rồi… Nhưng mà hạnh phúc ơi, sao ngươi chỉ luôn thoáng qua cuộc đời ta là thế? Nàng nói nhỏ, chẳng biết với anh hay với mình:

– Em cám ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau nhưng em…

H ngạc nhiên, anh dừng lại, nhìn vào mắt nàng, dưới ánh trăng khuya những giọt nước mắt lấp lánh:

– Nhưng sao hả em? Có chuyện gì vậy?

– Vâng… – Nàng đưa tay thấm những giọt lệ tràn trên đôi má – Bác sĩ chẩn đoán em bị ung thư tử cung, em chưa dám nói với ai…

– Trời! Sao định mệnh lại hà khắc với chúng mình thế!

Dù đêm tối, nàng vẫn nhận ra anh mắt anh cũng rưng rưng lệ khi nghe tin ấy, anh ôm chặt nàng vào lòng. Số phận sao nghiệt ngã. Bất hạnh bao giờ mới thôi đeo đuổi học đây…

– Em có đi khám đều không, có uống thuốc đều không?

Nàng gật đầu qua loa cho H yên lòng, thực ra những ngày qua liên tục những sự việc dồn dập xảy đến làm nàng chẳng còn thì giờ nghĩ đến bệnh tình, vả lại cơ thể cũng chưa có biểu hiện gì bất thường khiến đôi lúc nàng cũng quên là mình đang mang bệnh. Thôi thì cũng đã nói ra được với anh bí mật giấu kín trong lòng bấy lâu nay, anh quyết định thế nào về tình cảm hai người là tùy anh, mình không giấu giếm điều gì.

– Nếu đúng như chẩn đoán thì em cũng gần đất xa trời rồi, anh có thể quyết định về chuyện của chúng mình…

Nàng thấy giọng mình khá cứng rắn. Thì ra mình là người đàn bà dũng cảm. Mình đã dám đối diện với sự thật dù có thể là mất hết, có thể là đau xót nhưng còn hơn là lừa dối anh cũng chính là lừa dối bản thân mình.

Anh không nói gì, anh kéo nàng đi nhanh như sợ chậm một chuyến xe, như họ đang đua với thời gian, đua với số phận, đua với tử thần. Nàng không thể cưỡng lại. Nàng thấy một chiếc taxi dừng lại rồi nó lao nhanh trên đường, nàng thấy những dãy nhà cao thấp của Sài Gòn vút qua nơi cửa kính xe, thấy ánh trăng đọng trên tấm gương chiếu hậu sóng sánh như dòng sông vàng đổ vào đáy li rượu, thấy mọi người vụt qua vội vã không kịp nhìn rõ mặt…

Rồi nàng thấy họ đang đứng trước căn phòng đầu tiên họ đã gặp nhau. Thấy chăn gối ấm áp và thanh bình, thấy không gian êm ả và dịu dàng khi có anh bên cạnh…

– Anh yêu em, không gì thay đổi được…

Anh thì thầm với nàng trong nụ hôn nóng bỏng. Lâu rồi họ mới có một đêm bên nhau. Nhiều cảm xúc hòa trộn trong họ. Hình như ngọt ngào và đắng cay, hạnh phúc và khổ đau chưa bao giờ ngừng sóng đôi?

Nàng ôm chặt anh trên ngực mình. Biết ngày mai còn được bao lần thế này… Tưởng như một trò chơi mà hóa ra lại tìm được tình yêu của đời mình, tưởng như đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi lại tìm được vòng tay tin cậy… Nhưng hạnh phúc quá mong manh, quá đỏng đảnh… Có còn kịp đến ngày họ trọn vẹn bên nhau không?

Lần nào gần gũi Trang, H cũng vô cùng hạnh phúc. Người đàn ông như anh không khó kiếm một mối quan hệ ngoài luồng để bù đắp cho sự bế tắc trong gia đình bao năm nay nhưng không phải lần nào anh cũng có cảm giác này. Anh đã từng có thời gian dan díu với Hân, một cô gái tự do trẻ đẹp nhưng sau những lần quan hệ, anh chỉ thấy nó dừng lại ở đúng nghĩa của từ ấy: “quan hệ”. Anh không tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn, thấy sự rung cảm sâu lắng của đau khổ và hạnh phúc,  không thấy một động lực quyết liệt mạnh mẽ để anh dám bỏ tất cả đến với người phụ nữ ấy. Có lẽ tình yêu phải xuất phát từ hai phía, nó còn có nhiều nhân tố khác chính là sự chân thành và hồn nhiên như trời và đất, như dòng sông dịu mát ngọt ngào làm ta không do dự đắm mình vào… Tình yêu thực sự không phải chỉ là sự ngưỡng mộ hời hợt của một cô gái trẻ trước người đàn ông hào hoa, thành đạt và càng không phải bắt nguồn từ sự vụ lợi, dù chỉ một chút gợn nhỏ nhoi cũng khiến ta chùng lại, ta lạnh giá…

– Em cũng thế, em yêu anh hơn những gì em đã nghĩ…

Trang thì thầm, trong ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ truân chuyên ấy với thân hình gợi cảm đẹp quyến rũ đầy mê hoặc…

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>>Nắng cuối trời (45) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu