Vanhaiphong.com trân trọng giới thiệu chùm thơ “Níu chặt thuyền trôi” của các tác giả Vũng Tàu: Vũ Thanh Hoa, Đoàn Trọng Hải, Trịnh Sơn, Lê Huy Mậu, Châu Hoài Thanh.
GIẤC MƠ TƯỢNG ĐÁ – Vũ Thanh Hoa
anh đẽo gọt giấc mơ không có đôi bàn chân
chẳng thể lùi lại chẳng thể đứng lên
giấc mơ chết khi chưa dậy thì
vạt áo em vướng vào thu cũ
chúng mình mắc nợ
trọn kiếp này cũng không đủ trả nhau
đừng tìm chiếc nhẫn rơi giữa lòng biển sâu
đừng thổi hồn vào tượng
làm sao hồi sức trái tim đá
bao giờ đến ban mai dẫu nghìn tiệc đêm tàn
những hò hẹn đi hoang
bóng cổ thụ cúi đầu vĩnh cửu
hòn bi lăn hoài lăn mãi
bao giờ anh chạm được môi em…
THƠ VIẾT NGÀY CON CHÀO ĐỜI – Đoàn Trọng Hải
Ngày con chào đời bầu trời như thể rộng xa
Đôi mắt ngỡ ngàng trước thế giới diệu kì ánh sáng
Cái nhìn đầu tiên khát khao nhu cầu khám phá
Sự khát khao chẳng bao giờ thỏa mãn no nê suốt cuộc đời người
Con vẫy tay con khóc con cười lại khóc cười
Ánh nhìn ấm như nắng mai trước bầu vú mẹ
Dòng sữa ngọt ngào và tiếng ru hời khe khẽ
Một thiên đường âm thanh màu sắc rộn rã trong mắt con
Đôi mắt chưa dám mở to vì sợ ánh sáng chói chang
Nhưng lại tròn xoe trước nụ cười của mẹ
Vừa lọt lòng con đã học bài học nhân thế
Bằng ánh nhìn của đôi mắt trẻ ngây thơ.
BƯỚC NỮA – Trịnh Sơn
Một bên suối đục ngầu đá nhảy
Một bên hồ trong trẻo nước êm
Con đập nằm im
Mong manh ranh giới được mất sống còn
Mong manh khiêm nhường mong manh kiêu hãnh
Con đập lặng thinh
Mỗi ngày lấm dấu chân bò chân dê
Mỗi ngày lấm dấu chân người
Thỉnh thoảng đêm vén cỏ em ngồi
Khi những giọt mồ hôi ngày đã tan
Khi những giọt nước mắt ngày đã tràn
(chóng vánh danh vọng đẩy người ta về hai phía đập)
Guốc nhỏ phơi thuyền
Áo xanh căng buồm
Em chòng chành gió em gập ghềnh sóng
Chở giấc mơ về phía khát vọng
Chở tình người qua cơn bệnh tật
Không neo không phao
Chỉ có cỏ lau ve vuốt nỗi buồn
Cỏ lau ghim vào cô đơn
Cô đơn buông xuống hồ thành sen
Nỗi buồn xuôi suối hóa cánh đồng
Ranh giới mong manh hay mông mênh
Thiện ác một bước người
Bỏ khôn bỏ dại cho đời
Rời con đập
Em vào phiên gác
Ai không mong chân cứng đá mềm
Ai không muốn môi cười vơi tiếng khóc
Ước mơ không có mắt
Đá cứ nhọn và chân cứ toạc
Đứng lên em ơi
Bước
Bước nữa
Nuôi từng bước
Không tới được chân trời
Vẫn còn thấy chân người
Chân em vừa chân tôi
ÁNH TRĂNG – Lê Huy Mậu
Bấy giờ tôi bé tẹo thôi
Tôi hoang vu giống làng tôi – bấy giờ
Cà tang cà tịch con đò
Chiếc kim khâu vá đôi bờ con sông
Tóc tôi cháy khét nắng đồng
Mùa hè đổ lửa đầu không đội gì
Quê là con cá thia lia
Cái đuôi đỏ choét trong đìa nước nông
Quê là bát ngát mênh mông
Trăng thu vàng giãi tận trong hồn người
….
Bấy giờ tôi bé tẹo thôi
Tôi hoang vu giống làng tôi – bấy giờ
Tôi lăn lóc khắp bãi bờ
Chăn trâu biết trước i – tờ biết sau
A – ê vài chữ ngêu ngao
Mà thương mẹ chẳng chữ nào dắt lưng
Một đời giãi nắng, dầm sương
Mẹ lo manh áo miếng cơm một đời
Bây giờ mẹ đã về trời
Tôi bơ vơ giữa làng tôi kiếm tìm!
Trăng qua mười bốn trăng rằm
Tôi minh mang dưới dịu dàng ánh trăng!
…
Vẫn còn mãi giữa nhân gian
Ánh trăng dịt vết cơ hàn nông quê
Cùng người dậy sớm thức khuya
Ánh trăng chia sẻ niềm kia nỗi này
Đời người khi ngọt, khi cay
Như trăng tròn – khuyết vần xoay giữa trời
Tôi đi gần cạn một đời
Vẫn không quên ánh trăng ngời ngợi quê
Một mình ngồi nhớ xưa kia
Tháng hai trăng lạnh lòng se sẽ buồn!
NỢ – Châu Hoài Thanh
(Tặng C.H.A)
Còn nợ em bát cơm chiều bỏ dỡ
Lũ bạn lông ngông tin nhắn nửa chừng
Thói ham vui e chừng khó bỏ
Giận rồi thương tiếng vỡ lại lành
Còn nợ em mái tóc thời xanh
Gió ru anh về miền cát trắng
Chỉ mình em mỗi đêm thầm lặng
Gối bên lòng là khoảng trống chông chênh
Còn nợ em lời xin lỗi bỏ quên
Đánh mất câu thơ nhặt tìm vội vã
Thế giới đa chiều chữ tình ai thả
Tự xoay mình em níu chặt thuyền trôi
Còn nợ em những lúc chơi vơi
Liều sống ảo dù một lần để chết
Sau cơn đau nhớ lời ru da diết
Vầng trăng tròn chia nửa biết còn nhau?
Ta nợ em – nợ cả kiếp sau
Có đói lả mới thương người đợi bữa
Trái tim lạnh khêu ngọn đèn ấm cửa
Để thêm lần – mình được gọi tên nhau…