>> Nắng cuối trời (34) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
35. Giám đốc V liếc nhìn Trang đoạn đóng bản kế hoạch trên máy tính lại, quay qua bảo nàng:
– Chúng ta sòng phẳng ngay từ đầu nhé. Anh chỉ còn 11 tháng nữa là chính thức về hưu. Lúc ấy quyền lực, bổng lộc, các mối quan hệ… sẽ chỉ là con số không. Những thằng thân cận mình từng sủng ái nhất sẽ là đứa trở mặt nhanh nhất. Anh không hi vọng gì vào khái niệm “tình nghĩa” hay “trung thành” ở đây hết, cuộc ngã giá phải chuẩn bị từ sớm nhất.
– Anh định yêu cầu gì ở em? – Trang hỏi.
– Anh sẽ nói về quyền lợi mà em có được trước khi nói đến điều kiện em cần thực hiện nhé. Em sẽ nhận chức Trưởng phòng Kinh doanh khi tay Đức về hưu vào tháng 8 này, em sẽ có phần trăm trên mỗi hợp đồng chúng ta kiếm được trong từng vụ, em sẽ có mặt trong các chuyến công tác nước ngoài với mọi đài thọ từ phía các nhà đầu tư, em sẽ luôn nằm trong danh sách Cán bộ nguồn để kế cận các chức danh lãnh đạo công ty trong mỗi kỳ lấy phiếu tín nhiệm. Anh hứa.
– Còn điều kiện là gì?
– Điều kiện là: Em sẽ thuyết phục Hân làm vợ bé của anh, để đứa con trong bụng cô ấy mang họ của anh. Em giúp cho cô ấy sinh nở mẹ tròn con vuông và một chỗ ở tươm tất, kín đáo. Mọi chi phí anh sẽ lo liệu hết.
– Điều kiện của anh khó quá – Trang cười – Em làm sao quyết định được việc thuyết phục Hân làm vợ bé của anh, cô ấy phải có tình cảm với anh, muốn chung sống với anh! Là do chính cô ấy quyết định chứ!
– Khà khà – Giám đốc V lại hể hả cười, giọng cười quen thuộc – Có cái gì mà “không thể” ở cuộc đời này nhỉ? Cứ tưởng một cô gái trẻ đẹp gốc gác từ đồng quê được ăn học ở một trường đại học danh giá với đầy đủ bằng cấp cần có sẽ rất khó để chinh phục… Rốt cuộc thì cô ta cũng cởi sạch đồ, nằm ngửa như bất cứ con đĩ nào, cũng giơ tay nhận tiền “bo” như bất cứ con buôn mạt hạng nào… Khà khà, cái gì mà “không thể” chứ?
– Anh có quá tự tin không? – Trang bình thản nhìn vào đôi mắt ti hí đang ngạo nghễ đắc ý.
Ngài giám đốc V bĩu môi:
– Không có nhiều con đường đẹp để một người đàn bà lựa chọn đâu. Có thể em bị sốc bởi lòng kiêu hãnh của mình nhưng anh biết là em sẽ đồng ý, đây là cơ hội hiếm hoi trong cuộc đời đấy.
– Thôi được – Trang đứng lên – Em sẽ suy nghĩ kỹ và sẽ trả lời anh sau.
– Không còn nhiều thời gian. Em phải trả lời anh trong hai ngày nữa.
Nàng bước ra khỏi cánh cửa phòng Giám đốc. Bây giờ mới thấy xây xẩm, chóng mặt muốn xỉu. Chỉ trong mười mấy giờ đồng hồ mà nàng đã phải có những quyết định quan trọng. Ám ảnh về căn bệnh nan y và cái chết vẫn đeo đẳng nàng nhưng bây giờ mới thấy lựa chọn để tồn tại lại khó khăn nhường nào! Mải nghĩ, nàng va phải ai đó đang đi về phía mình… Định thần lại nàng nhận ra phó giám đốc H…
– Oh, chào anh…
– Em khỏe không, mấy ngày nay anh không liên lạc được, có rất nhiều chuyện cần nói với em…
Trang cố tránh ánh nhìn dịu dàng của H… Trời ơi, em đang mong manh lắm, chơi vơi lắm, đừng để em chìm trong ánh mắt đắm đuối của anh, em làm sao thoát ra nổi, làm sao biết đường về… Nàng cúi đầu, đi nhanh về phòng làm việc của mình.
Ngồi xuống ghế, mở chồng hồ sơ trước mặt, vẫn không sao tập trung tư tưởng cho công việc được… Trang nhìn qua chỗ Hân, con bé đang cắm cúi làm gì đó trên máy tính. Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp ngày nào giờ trông già dặn hẳn sau những biến động của cuộc sống. Trang thở dài, không biết những gì đang chờ nó phía trước.
Những cô gái trẻ nơi công sở vừa là miếng mồi ngon vừa là cạm bẫy chết người. Chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào. Các quan cứ tưởng các em trẻ người non dạ, mới chập chững bước vào đời thì dễ dàng dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ cần chìa ra chút bổng lộc là dẫn dắt các em đi bất cứ con đường nào họ muốn. Việc Hân vừa quan hệ với sếp V vừa quan hệ với Thắng, chứng tỏ con bé không phải tay vừa. Giám đốc V có vẻ quá tự tin vào quyền lực của mình nhưng ngài lại quên nghĩ rằng chỉ 11 tháng nữa thôi, khi ngài phải cởi tấm áo khoác “quan phụ mẫu”, bước ra khỏi căn phòng có tẩm biển ghi hai chữ “Giám đốc” để nhận quyết định nghỉ hưu, thì ngài chỉ là một lão già 60 xấu tính, trán hói, bụng phệ với cặp mắt lươn ti hí lúc nào cũng lấm la lấm lét, một lão già chỉ “xài sang” khi dùng tiền công quĩ, còn tiền túi thì dè xẻn từng xu, bần tiện vô cùng. Lúc ấy, “so trần” với những thằng trai trẻ, vạm vỡ đầy bốc đồng, nhiệt tình, hừng hực ham muốn, bọn gái trẻ hẳn sẽ cho mấy lão già hết thời “rơi tự do” không chút thương tiếc!
Đang nghĩ ngợi thì thấy điện thoại báo tin nhắn: “Anh nhớ em phát điên, đừng lảng tránh anh như vậy, anh muốn gặp em tối nay…” – Là tin nhắn của phó giám đốc H…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa