Trầm luân cơn nhớ giữa môi hôn – Phương Uy

VTH – Đọc thơ Phương Uy, thấy thế giới luôn chuyển động và xao xác những buồn vui của phận người, và như thế câu chữ cứ ám ảnh mãi trong tâm thức người đọc… Cùng vuthanhhoa.net đọc chùm thơ mới của Phương Uy bạn yêu thơ nhé:

>> Cà phê sáng mùa đông đặc sánh – Phương Uy

GIỮA XUÂN NÀY CON HÁTthoat

Mấy mươi mùa xuân con hát
Mấy mươi lần bạc tóc cha
Con lớn bên bờ huyền hoặc
Hoàng hôn cha sững trước nhà

Cha qua tám mươi mùa xuân
Biển đông hóa nhịp cầu vồng
Mây trắng độ đường rong ruỗi
Thời gian như cánh cung cong

Vó ngựa đường dài mỏi mệt
Con về nương bóng Thái Sơn
Lòng con không bao giờ khuyết
Cha là mãi mãi một rằm

Vòng xoay đất trời bất biến
Hết mùa rồi lại qua mùa
Con muốn vươn tay níu lại
Đừng tàn xuân để sang mưa

Đứng trước bình minh xuân mới
Con sợ thời gian hao gầy
Con sợ mùa không đứng đợi
Một ngày cha hóa mây bay

Dẫu biết không gì thay đổi
Phù hoa theo dấu luân hồi
Con vẫn mong ngày chậm lại
Thấy cha còn mãi bên đời.

BÀI TỤNG CA THỨ HAI CHO HOÀNG HÔN

Con tim không chịu trở về nơi lồng ngực chật hẹp
khóc than trên con đường sỏi
nỗi nhớ lưu vong lạc chốn kí ức
rêu bụi mù phế tích
ngõ ngày giêng hai riêng kín
gã nằm một mình ngắm cánh thời gian

Bên kia, người đàn bà nu nần ngắm những cái mạng nhện đầy xác muỗi
khái niệm thời gian mới chớm đã bị triệt tiêu
khi người đàn bà nhìn vào gương
và thủ dâm với những ý tưởng xinh đẹp
gã ngồi khóc thương lụa là
u oải cơn nồng đắng rợn người
mọc nanh gai nhọn

Những con chim về hót trên vịnh nước đen
bay lao xao bên đầm lầy
bông hoa nở muộn uể oải
chập chùng xa
Gã ngồi bật micro và hát trong đêm
người đàn bà đã thôi không soi gương
thở dài với mùi men còn vương trên gối
sống áo nép sau tạp dề
vũ điệu của những chiếc đũa
gã lại nằm xuống và nhắm mắt
mơ hồ nếu không có ngọn đèn trên vách tường
có thể nàng là đóa hoa đẹp nhất trong đêm.

NƠI MIỀN IM LẶNG

Anh về mượn tạm nỗi đau của loài chim di trú
cho suồng sã ngày tình nhân rớt qua kẻ tay khô
buổi chiều cuối mùa nhả từng vòng xoáy nắng
loang như mắt em ngày xưa
buổi chiều nhận được một tin nhắn từ facebook
muốn hát em nghe câu hát thuở cuối cùng
những giai điệu không mỏng và sắc mà cứa vào tim anh đau nhói
ngày xa nhau đã hẹn gặp ở muôn trùng
buổi chiều đọc status của em thấy cần một bờ vai để tựa
anh trách mình đã thả rơi mình giữa khoảng lao lung
như hoàng đế buông chiếu thư thiền vị
anh rời khỏi những nỗi đau của em
rớt tiếng cười buông khuất lửng
Chiều nắng về không hong nổi khu vườn xưa
vạt lá già buông mình trong âm u gió
chiều giữa tuần không có cớ để ngồi quán uống cà phê
anh một mình bên hành lang hẹp
nghe mùa khô tách vỏ lặng thầm
tiếng đàn Trương Chi không lời , vắng lặng
điện thoại offline tin nhắn tàng hình
anh ngồi vớt mình trong tiếng cầu kinh sớm
nghe giật mình giữa những cơn đau
tình yêu không trì níu
tựa vòng kí ức khuất xa nhau

hoa denNGÀY HÔM QUA RẤT MỎNG

Anh vớt mùa xuân trên lá cây
Nghe rơi diệp lục cuối chân ngày
Tàn phai đã sẫm ngày mưa muộn
Anh cũng sẫm màu như mây bay

Em có về nơi vàng phố nhớ
Nghe mùa trổ mộng giữa đêm chờ
Nếp rêu bạch tạng chừng như đã
ẩm xác thời gian những thờ ơ

Em có nhặt về mùa hoa cũ
Hong ấm khu vườn xưa nắng phai
Im lặng triền miên là thuốc đắng
Nghe tình phân hủy lúc phôi thai

Ừ nhỉ ngày hôm qua rất mỏng
Ngữ ngôn mọc cánh thuở lâm bồn
Anh còn sót lại âm u gió
Trầm luân cơn nhớ giữa môi hôn

PHƯƠNG UY

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu