VTH – Hình như thơ Trương Công Tưởng đang dần thoát ra khỏi những tìm tòi, thể nghiệm để lộ diện một người đàn ông thấm đời hơn, sâu lắng hơn bởi “người đàn bà tôi yêu không cho tôi điều tuyệt vời nhất” mà “người đàn bà vớ vẩn cho tôi những điều vớ vẩn”. Thơ không cần những đại ngôn lồng lộng mà chính những điều vớ vẩn lại làm người đọc nhớ mãi… Cùng vuthanhhoa.net đọc chùm thơ mới của Trương Công Tưởng bạn nhé:
>> Khỏa thân quấn chăn bông – Trương Công Tưởng
SÓNG ĐÀN BÀ
em rên rỉ dưới vòm trời của anh
đôi mắt động tình nhìn nhau lấp láy
chỉ cần bờ môi như biển trào cát nóng
em lại hồng hoan
chúng mình tìm khuôn mặt nhau
qua ánh lửa triệu năm giấu kín
anh nâng bầu trời em bằng khối trụ con người
anh vá bầu trời em bằng bàn tay nguyên thủy
phiêu diêu
em đại dương mênh mang
thuyền anh ngút ngàn lao thẳng
nhịp nhàng
sóng…
từng đợt nhấp nhô
sóng đàn bà
VỚ VẨN
tôi vẫn chờ người đàn bà đó mở của
cuộc ái ân vụng trộm đêm qua
còn thoảng hơi men tình ái
mùi hương nước xả vải và
vết cắn bên ngực trái
tôi ngây dại
tôi vẫn chờ người đàn bà đó mở cửa
căn phòng mờ ảo, tiếng bước chân và sự hăm hở
người đàn bà tôi yêu không cho tôi điều tuyệt vời nhất
người đàn bà vớ vẩn cho tôi những điều vớ vẩn
để rồi sau mỗi lần vớ vẩn
giường chiếu cũ đón tôi về với sự lặng im
người đàn ông đó không phải là tôi
người đàn ông đó là người đàn ông vớ vẩn
HỌA TƯỞNG
Đêm nhầy nhụa bóc vẩy từng lớp tế bào
nhập nhằng ám ảnh mơ hồ màu khói xám
Lặng yên nghe gió
hát khúc mục du ngày cũ
tan tành vỡ hương
Rơi vào hun hút chốn sâu
đoạn trường thời gian mạch mạch xúc cảm cắt ngang
bộ não bị khủng bố bởi những scandal được sắp đặt sẵn
Hư ảo nằm ngoài mức định lượng cần thiết
không cần thêm huyễn hoặc để bôi trơn
Ngụ ngôn dắt nhau quay trở lại
hàng ngàn thập kỷ trước còn thai nghén trong lòng vũ trụ
di căn tồn tại qua tháng tháng ngày ngày
tô thêm bức tranh đen kịt đầy rẫy vết hằn
hun lên khe sáng lập duy
ruồng rẫy những ánh mắt thị phi
Đen – Trắng thành kẻ thù
Bước cô đơn đi về hai phía…
Tôi vẫn lặng im như thế
trên chuỗi ngày tháng đã đóng đinh nỗi nhớ cồn cào
chẳng có cơn mưa nào ghé ngang
hàng cây oi bức gục những chiếc lá
con chuồn chuồn rục rã gọi tháng Năm xanh rờn
ảo giác bủa vây
mồ côi lặp lại
sự đơn điệu hoang phế trong lòng người
tiếng ru con vào buổi trưa
người đàn bà ngồi bên bậu cửa hong tóc
những sợi tóc rối tung
rối cả vòm vây trên cao đang ngơ ngẩn
Tôi nín thở để nghe con nòng nọc trong cơ thể mình đang lớn dần
rồi nở thành hàng ngàn vết đỏ buốt da thịt
đứa trẻ vừa đi vừa hát
“Ngày Huế đổ máu
Chú Hà Nội về” (*)
Tôi thèm cảm giác mát lạnh như mút một que kem tuổi thơ
người đàn ông cởi trần trùng trục với khuôn ngực vạm vỡ
và những nếp nhăn hiện lên trên khuôn mặt hết sức quê mùa
Tôi cau mày
giữa ngày Hè oi nồng
có những sự điệu đà chảy nước
chợt phì cười với ý nghĩ trong đầu mình
lạ lùng thấy con bé nhà bên có bắp chân to quá khổ hôm nay lại
mặc váy lượn lờ trước gương soi
tháng Năm lòng người hầm hập
thèm một cơn mưa như trút
quất vào những khe nứt khô cằn
Mùa này: mưa chưa?
người đàn bà đó vẫn ngồi hong tóc
(*) Ý thơ trong bài Lượm của nhà thơ Tố Hữu
NỖI BUỒN PHỤC SINH
Chỉ cần một lời nói của em
Nỗi buồn tôi đã phục sinh như chưa bao giờ ngủ
Cơn mê nào còn ấp ủ
Chết trước hiên nhà
Tháng Ba nắng
Nỗi buồn nắng
Tôi đã vắt đến cạn kiệt
Bỏng rát và khô
như môi nhau nứt nẻ
Tìm
Tìm đi
Đừng về lại khoảng sân sau
những nụ Vi vân mùa cũ chết rồi
Chỉ còn sầu đông rụng trắng chiều thương nhớ
Điêp điệp ánh mắt
Thế giới không màu
Đừng nhìn nhau
để chạm những ngôn từ điêu ngoa
Con nắng lõa lồ khát cháy
bầy chim sẻ ngơ ngác bay đi trốn tránh điều gì
Chờ thôi
Đêm bắt đầu tan chảy
ngân hà
Một giọt sương rơi
cồn cào trong nhau
Ừ! Nỗi nhớ
Đi hoang chiều êm…
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
Chuc nha tho Vu Thanh Hoa mai yeu doi, yeu nguoi …