Khỏa thân quấn chăn bông – Trương Công Tưởng

VTH – Mỗi lần đọc thơ Tưởng tôi lại ngạc nhiên. Nếu chùm thơ lần trước tôi ngạc nhiên về độ chững chạc đầy suy tư so với lứa tuổi của anh thì chùm thơ lần này lại khiến tôi  ngỡ ngàng vì cảm giác gợi tình độc đáo nhưng vẫn không  thô ráp, quá lố. Mời bạn đọc Trương Công Tưởng với chùm thơ anh vừa gửi vuthanhhoa.net:

… Có những ngày rất buồn, ẩn giấu mình ở một góc khuất nào đó chẳng muốn ai nhìn thấy rồi miên man suy tưởng về quá khứ – hiện tại – tương lai – hạnh phúc lẫn khổ đau vẫn hiện hữu mỗi ngày giữa đời sống. Tuổi trẻ, khát khao và những mơ ước chưa thành hiện thực nhiều lúc khiến ta tự thấy mình nhỏ bé giữa cuộc đời này. Đôi khi viết chẳng vì một điều gì cả, chỉ để cho mình đọc, tự thấm, tự đau. Có cơn đau chỉ bình thường thoáng qua, có cơn đau len lén rập rình rồi thừa cơ xông tới. Mỗi một bình minh tới mình vẫn an nhiên cười, an nhiên nói, an nhiên hát ca như cuộc đời bắt ta phải thế. Tình yêu là một cơn đau không dứt phải không ?… – TCT

>> Ngọn lửa lòng có cháy nổi để qua mùa – Trương Công Tưởng

DI ẢOmodel1

Khỏa lấp nỗi trống vắng
Bằng một ngày lộng gió
Tháng sáu…
Khi lũ chó đi tìm bạn tình
bằng bản năng
Anh tìm em
bằng nỗi nhớ
Nỗi nhớ khỏa thân
cho gió liếm láp
Mưa hứng tình
Đổ nước trên ngực trần
Anh ướt sũng vì được mưa yêu
Dẫu vết của em trong đêm mưa tháng Sáu quay về
ám ảnh anh bằng những khuôn mặt muôn hình
Anh sợ…
Trốn mưa
Trốn em
Trốn cả tình đầu…
Những con chuồn chuồn
Cắn đuôi nhau
Cắn đuôi nhau..

LẶNG…

Mùa Đông…
thích được khỏa thân quấn chăn bông
tự vuốt ve
cảm nhận hơi ấm từ bàn tay
và tưởng tượng như ai đó ôm mình rất khẽ khàng và dịu ngọt…
Mùa Đông…
lặng lẽ cởi bỏ tất cả những gì là của nhau
ra khỏi
ký ức
để đỡ thấy nôn nao nghĩ đến
và rạo rực khi nhớ về giây phút mình chạm vào nhau rất khẽ
ngỡ ngàng tan ra như dòng ngân hà cuộn chảy
đê mê
Xóa hết…
… sạch sẽ, đơn giản như phím delete vẫn dùng mỗi ngày
để mùa Đông thích một mình khỏa thân quấn chăn bông
và bình yên khi nhìn thấy mưa rơi ngoài của sổ
Đông…

TỰ VẤN

ánh đèn đó đã tắt như lẫn trốn tôi
mùa Đông về cồn cào da thịt
em đi rồi
mắt môi và nụ cười xẻ nửa
nỗi nhớ mồ côi
tôi thành kẻ du đãng
ngày thì xa mùa rất vội
tình hấp hối
trong thăm thẳm nhớ thương
em cũng nhạt nhòa

canchuyenCHẠM

chiều tháng Chín không mưa
câu thơ nằm co trên giá
lăn lóc đời
tôi chạm vào tôi
tô son cho kí ức
những tuần tự nối đuôi nhau
gõ nhịp phách
tiếng cello buồn…
tôi phơi vũng lưu vong trong chiều ráng đỏ
đôi mắt về đâu
xa xăm
pha loãng niềm đắng
giọt giọt nhỏ vào hồn
buốt…
tôi chạm vào tôi
từ buổi sự thánh thiện đã chết
và từ buổi người biết vô tình

Trương Công Tưởng

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu