VTH – Có khi là hạnh phúc, có khi là khổ đau và tận cùng những cung bậc thanh trầm mà cuộc sống ban tặng ấy, Uy vẫn lặng lẽ xếp đặt chúng trong những ngôn từ ước lệ của riêng mình. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ Hoàng Lê Diễm Trang (Bút danh Uy) vừa gửi vuthanhhoa.net:
>> Anh đã sáng lóa tình yêu bằng muôn trùng ảo tưởng –Phương Uy
Đừng nghe lời con nắng trườn bên cửa sổ
Mà bảo mùa qua
Gió luời nhác không nhận mặt nụ hoa
Đổ lừa phận số
Em đừng chơi trò sấp ngữa
Bài thơ rỗng toang lâu rồi
Câu chữ ghép nhặt
( Dự phòng ngày bất trắc)
Chập choạng dìu nhau bên mép thẳm
im hơi.
Những con chữ lừa mị
Dùng ca từ hát ru nhau
Bọ cạp vỗ tay khen cào cào châu chấu
Ngày bên đời xôn xao
Không chỉ riêng người khoác mặt nạ
Từ nguyên cũng biết hóa màu
Tắc kè đổi sắc
( Ví dụ như bố thí khoác mặt nạ từ thiện…)
Bươm bướm rốt cùng cũng chỉ là sâu.
Ừ, anh cứ là thằng đóm nhỏ
Bay trong đêm tối liêu xiêu
Động dục cứ gọi là động dục
Cơn chi em phải mặc áo tình yêu?
Mà em! đừng nhân danh nhiều quá
Tội nghiệp ngôn ngữ hoang mang
Khi những nhầy nhụa đã buốt tràn cuống họng
Thống đau cơn mộng mị ho khàn
Anh đã thắp cho mình ngọn nến
Hòng soi tỏ lối trần gian
Nhưng trên mặt em nếp nhăn phủ khắp
nên thổi đi để bóng đêm khỏi lỡ làng.
Ngoài kia gió tràn mát rượi
Trăng vùng vằng khi mây che
Chợt mưa về ngang lối cũ
Nhấp nhô
giọt giọt
hàng hàng…
MỞ MIỆNG
Tôi đã ngàn năm không tiếng nói
Bặt âm từ thuở em xa
Để mỗi chiều tháng Chín không còn đón đợi
Chỉ còn nghe tiếng nấc vỡ òa.
Trong cơn buốt thở im lìm
Bầy kí ức dẫu có niêm phong vẫn bay nhộn nhạo
Nỗi hư hoặc sâu hút
Cơn bất lực gào từng chập đứt quãng
Hoài niệm sần sùi.
Tôi đã ngàn năm úp mặt
Lấy gió cầu vồng che mắt mình
Thấy gì trong những lặng thinh?
Chỉ da thịt cuộn tròn
rơi
tràn qua bậc đêm thăm thẳm
Dai dẳng nhịp cầu thang
Ngực buốt dậy thì
Mở miệng và đi
Nghêu ngao ngôn ngữ tay
Trong khu rừng thơ
Màu lục bảo
xanh xao gió vực mùa.
Bài ca chiều
Gục ngã bên cửa sổ
Cơn mệt mỏi loang dần
chảy tràn vuốt ve qua mái tóc em
Ừ thì về tắm gội
những bụi bặm phận người
Cho mớ ngôn từ thất lạc
Bơ vơ những bước chạy điên cuồng
Trở lại vỗ về nhau
Ngày chiêm bao
Tôi nắm tay em
Và hát…
BUỔI SÁNG TRONG CĂN PHÒNG CÓ NHỮNG Ý NGHĨ MÀU TRẮNG
Buổi sáng trong căn phòng màu trắng
Tôi ngồi và nhìn những ý nghĩ bị đóng khung
Chúng đẹp và thật lộng lẫy
Trong những chiếc khung sơn son thếp vàng
Rập rờn bay như bầy bướm ma
Chập chờn thạch động.
Buổi sáng trong căn phòng màu trắng
Tôi ngồi và ngắm những cái mạng nhện đầy xác muỗi trên trần nhà
Lần mò trên từng trang sách tuyệt vọng
Những con chữ bị bẻ đôi rủ nhau đi trốn những quy ước mạng nhện lằng nhằng
Lầm bầm rằng ước chi có cánh mà bay.
Mùa đông âm âm đơn điệu.
Buổi sáng trong căn phòng màu trắng
Tôi ngồi và thèm được nhìn thấy bầy kiến bò đi một cách lộn xộn trên sàn
Sự thú vị khi nhìn những bông hoa mệt mỏi
Hơn là nhìn việc thủ dâm của những quân đầm rô và già cơ
Những con chữ xúng xính váy áo
Khóc sau mặt nạ
Thèm một lần được bật micro và hát trong đêm.
Buổi sáng
Nằm đuối mòn trên từng chương sách
Nhắm mắt cho những ý nghĩ màu trắng đập cánh bay lên
“ Đừng rớt vào những mạng nhện đầy xác muỗi”
Len qua những khung ảnh lộng lẫy
Bay chấp chới trong mùa đông trùng trùng
Thèm lúc này mà có một ly rượu đế
Đủ nhuộm trắng ngày nghiện ngập mùa đông.
VÔ THANH THÁNG MƯỜI
Tôi đã cố gắng diễn dịch em trong một chiều mưa phùn rớt bên sông
Những ngọn nước thay nhau miệt mài dòng chảy
Những định nghĩa hóa thân thành hàng rào
Và khi cổng thành đóng lại
Tâm tư còn đẹp lối quay về.
Tôi đã cố gắng khái niệm em trong mỗi đêm mê
Để về sáng lại thấy mình âm thầm rơi nước mắt
Dẫu ồn ào hay lặng lẽ trong lần đầu tiên rất thật
Thì nụ hôn cũng theo vùng kí ức lướt qua nhanh.
Tôi đã nhớ nhiều đến những người điên
Họ đã dám nói điều mà tôi không dám nói
Những ý nghĩ đã mưng mủ vì tồn đọng quá lâu dưới lớp da sợ hãi
Nhúc nhích mọc mầm từ cơn ảo ảnh đa đoan.
Tôi đã viết câu thơ màu xanh lên cái theme vàng
Rồi lặng lẽ nghe trong lòng trào một trận nước mắt đau nhoi nhói
Để biết ngày xa em là một lời tạm biệt không còn đón đợi
Thời gian không phải dễ vượt qua.
Tôi đã đánh mất mình trên trang viết ngập đầy hoa
Những ngữ ngôn triết lý cao siêu mà dòng nào cũng đẹp
Những vần điệu không chông chênh như cuộc hôn nhân mà em cố tình sắp xếp
Để tôi so le đêm tháng Mười với từng nốt đỏ au do muỗi đốt còn sót lại dưới thịt da
Tôi sẽ quy nạp xác quầng thâm trên mắt mình cho một buổi chia xa…
HÌNH DUNG
Ngồi ôm cơn bão trên ti vi
Màn hình hiển thị xa xót
Lửa bặt căm cơn lũ vô cảm rực rỡ
thu xếp đi qua trận địa chấn cõi trời
sự thống khoái im hơi.
Những ưu phiền rơi vãi theo mưa
ngọn gió mỏng không cõng mang được hết
mẩu lá khô như niềm tin còn sót lại
vào cứu trợ thiên tai.
Những khuôn miệng vô hình há to trong gió
trận thánh ca ngân sương mù quá khứ
vằng vặc âm thanh
Bước ra từ vùng câm của trí nhớ
em đồng lõa với bóng tối
khi chiếc ti vi đã tắt
đóng lại một cơn bão đang hoành hành
đêm rảnh rang ngồi kể chuyện
Hoàng tử bé du hành sang mùa lá mới
chiếc hộp rỗng và con cừu
những đóa hoa xanh
hạnh ngộ rờ rẫm trong tiếng gió giật
em khóc vì những hoàng tử bé ngập vùi trong nước lụt
hay khóc vì một hoàng tử bé đã đánh mất một tinh cầu?
Những ngón tay long lanh trầy xước
Gỡ mớ ngôn từ ra khỏi các bài diễn văn
Theo điếu thuốc cháy rối bời
tàn tro bài thơ mệt mỏi
Trong sự đêm mặc lên một chân dung quá cố
Tôi ngồi tái lập một tuổi thơ
bên câu hát với những âm thừa
” …Khi cành cây gãy
thì nôi sẽ rơi
cả nôi cả bé
tất cả … à hời “(*)
Gió vẫn hát khúc ca ru lẫm liệt
trong đêm mọc gai nhọn
Vọng một hình dung đã khai sinh…
PHƯƠNG UY
P/s: (*) Mother Goose