VTH – Đi cùng dòng thơ Lê Miên Ca đã lâu, thấy anh chững chạc và sâu sắc hơn trong mỗi bước ngoặt đời mình. Một Lê Miên Ca lãng mạn, mong manh, một Lê Miên Ca nổi loạn, si tình và lần này là một Lê Miên Ca với những dự cảm âu lo trước phận người… Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ anh mới gửi vuthanhhoa.net:
GHI CHÉP VỤN TỪ ĐÊM LÓNG LÁNH
“Tôi cảm nhận mọi thứ xung quanh mình trong trẻo. Nở vô vàn những bông hồng thơm tinh khôi. Qua những lo âu sợ hãi vặt vụn cuộc sống. Vẫn thế, vẫn mọc mầm xuân nụ cười tươi mở. Không còn những âu toan, không còn những rũ rượi tức tưởi vô nghĩa. Gương mặt cuộc sống thành thơ, thơ vi diệu tầng tầng nơi cõi sống tôi.” – LMC
>> Tôi chui rúc như loài sâu bọ vào tuổi em – Lê Miên Ca
I.
Nuốt những cọng đêm rạch ròi vào dạ dày
đầy rẫy tiếng thở bình thản từ nơi nào đó vọng lại
khát thèm sự bình thản như nhất ấy
đó là thế giới của mình
côn trùng cười rêm đêm qua tai
không trật tự cái cô đơn
xúc cảm người vô cùng vô tận
một ô cửa sổ hở
một cái nhìn hở
ngoài kia lởn vởn tâm trạng mở
linh hồn đôi môi bị khâu vá
trong những ảo mỏng bình thường
người đàn ông mình bỗng mỏng
phía sau một cái chết khô ráp
phía sau mộng du mập mờ mây
người đàn ông mình bỗng mỏng
đó là thế giới của mình
II.
Khi đêm nấc lên bằng tiếng sủa dấm dẳng bầy chó
tiếng nói trở mình lầm giấc
linh hồn bay về nơi tù đọng
không một cái chết nào yên ả
giữa đêm nguệch ngoạc trăng và sương tóc trắng
Chopin âm âm rung vòm tai
nốt nhạc chùng chùng thơm mùi của huyết mạch
nở những bông hồng trắng toát cánh ngài đậu
cộng hưởng nơi đống đổ nát
kẹt trong nghẹt cửa động đậy lời kêu cứu tôi
rồi yên vị ở đó bởi tiếng sét con người
nhòe gương mặt bồng căng hơi lạnh lẽo
dư chấn phía đêm động đậy lời kêu cứu nhau
cho một hơi thở rốt hết
không một cái chết nào lành lặn
tôi căng phồng hơn sự yên vị trong nghẹt cửa
ngôi nhà trống rỗng rối loạn sự im lặng
che chắn bằng xúc cảm vỡ kẻ mộng du
III.
Mơ hồ tuổi đưa tiễn một cành thông
lá kim ghim trên ngực đồi thanh xuân lỏng lẻo
câu thơ mọc mơ hồ trong cơn mưa xuất thần
cơn trầm cảm bất chợt vuốt đôi má mùa xiêu vẹo
đường chân trời trống rỗng vì sao mắt ráo
những giả tạo bình thường liếm lên gương mặt của đất lạo rạo
chạm vào lòng bàn tay hớn hở bụi
đi ngang động thái mùa
tuổi bật dậy những đồi thông kim
ngày như vừa tắm đêm mộng du bơi dọc sống lưng
gã đàn ông quỵ ngã kiệt trần
lóng lánh giọt sương tinh túy dậy thì
gã đàn ông bước qua cái chết ruỗng
gương mặt đầy vết xẹo sắp xếp giả tạo
BÃI BỜ LAU SẬY CỒN CÀO CÕI THƠ
I.
Ngã từ một giấc hư hao
bãi bờ lau sậy cồn cào cõi thơ
chậm mùa thân lạc buồn huơ
một chân chất ngã một chờ chực reo
một luồng gió mỏng eo nghèo
một cơn mộng mị chết treo vô ngần
II.
Ôm choàng lũ kiến buồn rưa
ôm choàng đau đáu lòng thưa thớt dòng
thạch nham vết tích chềnh chòng
lùa lũ kiến vào Mật tông hết buồn
ngày mai trong cõi trần truồng
thấy ta vỡ mộng luôn tuồng cái rêu
giãn tua đồng tử ngoài chiều
bầy mây xám rịt lều khều chân rong
III.
Mượt mà gặp gỡ rất quen
và say uống những lòng đen thấm mùi
tơ chùng phím lạc đàn môi
vừa ta lập ảnh vừa người hốt nhiên
Đàn môi sáng sủa mặt tiên
ta vừa ngậm nửa du miên phía người
IV.
Cho xin một chút tình người
để đem tắm rửa nụ cười phía tôi
cho xin một chút tình đời
để đem gột sạch phía tôi nhạt lòng
LÊ MIÊN CA