>> Chim hồng đã về trời – Hoàng Quý
Như dòng sông lặng lẽ
Những đoàn người trang nghiêm , đầu cúi thấp
Như dòng sông lặng lẽ viếng Người
Trời Hà Nội đầm đìa hoa cúc
Im lặng thơm, và trôi…
Người lính ấy về từ miền đá dựng
Lưng đã còng, nước mắt chứa chan
Người mẹ ấy ngược từ miền châu thổ
Hoa dâng thơm miệt đất đước, chàm
Có em bé theo chân người mẹ trẻ
Mắt trong veo và tuổi trong veo
Hoa cúc nở trên tay mềm của bé
Sáng rỡ trong ánh chiều…
Có cái chết không bao giờ kết thúc
Ngàn lần nhân lên hồn thiêng núi sông
Có cái chết thúc muôn lòng gần lại
Là cái chết của vĩ nhân và những bậc anh hùng
Người tĩnh tuyệt cuối một chiều thu cúc
Sau một đời dâng hiến tận tâm
Sau tháng ngày nghiệt ngã
Sống vì dân và chết cũng vì dân!
Hoa sẽ nở trên đài vĩnh cửu
Vì Người là Võ Nguyên Giáp
Vì Người là Đại tướng của Nhân dân
Bản sonata ánh trăng Người đàn đêm thu kia còn ngân lên mãi
Như cuộc đời Người ngà ngọc ánh trăng
Chúng con sẽ đặt hoa tươi bên chiếc dương cầm lặng lẽ
Chờ gió thu về trước cửa
Chờ reo rung tiếng đàn…
Từng đoàn người nghiêm trang ,lặng lẽ
Như dòng sông rừng rực cúc vàng
Đến vĩnh biệt Người là dòng sông vĩ đại
Nhân Dân!
09/10/2013
Hoàng Quý
Trang nghiêm và xúc động. Tôi và bạn hữu từ Hà nội gửi tới nữ thi sĩ Vũ Thanh Hoa và nhà thơ Hoàng Quý những dòng vội vàng này. Nhà thơ đã nói đúng và nồng ấm tấm lòng của nhân dân với Đại tướng. Dòng sông vĩ đại Nhân Dân đã, đang và còn đến tiễn Ngưới!
Xin cám ơn tấm lòng các nhà thơ phương Nam!
“Có cái chết không bao giờ kết thúc
Ngàn lần nhân lên hồn thiêng núi sông
Có cái chết thúc muôn lòng gần lại
Là cái chết của vĩ nhân và các bậc anh hùng”
Nhà thơ đã nói rất đúng. Đại tướng đã hóa thân, nhưng Người sống mãi trong lòng nhân dân!
Hoàng Quý đang xúc động. Đúng thế! Hãy khóc đi …
“Trời Hà Nội đầm đìa hoa cúc”. Thật chính xác. Nước mắt rưng rưng trên những khuôn mặt tới 30 Hoàng Diệu viếng Đại tướng. Hoa cúc trên tay người, rực vàng trên tay người, tất cả đều thành kính và xúc động. Vinh quang thay Đại tướng của Nhân dân.
Từ Vũng Tàu xa xôi, các bạn văn thân yêu đã viết những câu thơ gan ruột.
Cám ơn trang văn Vũ Thanh Hoa!
Cám ơn Hoàng thi sĩ!
Chiều nay, chúng tôi thắp hương viếng Đại tướng. Nhìn lại 30 Hoàng Diệu không ai muốn rời xa. Đoàn người xếp hàng vẫn càng lúc càng dài như vô tận. Tụ tập bên quán lá Hồ Tây, vào trang vuthanhhoa.net được đọc thêm bài thơ thứ 2 mới lên trang của Hoàng thi sĩ. Thật trang nghiêm, thật cảm động. Chợt nhớ khúc Nhân Dân trong trường ca nổi tiếng “Đối thoại trắng” của ông. Giá như có ông ở đây, lúc này, hẳn chúng tôi sẽ được nghe giọng thơ cường tráng của trường ca ấy. Nhân Dân, Đất Nước, Tổ Quốc luôn luôn sáng chói và ấm áp trong thơ ông. Và cả ở bài thơ thứ 2 viếng Võ Đại tướng cũng vậy.
Xin cảm ơn Hoàng thi sĩ đã nói cho tất cả!
Cảm ơn Vũ Thanh Hoa cùng trang văn của chị!
Bạn Vũ Thanh Hoa thân mến!
Nếu không nhầm, bài thơ “Và chúng ta hãy cùng cài băng tang lên ngực” viết ngay đêm 4/10/2013 của nhà thơ Hoàng Quý là bài thơ đầu tiên, và trang văn của chị cũng sớm nhất gửi đến bạn đọc cả nước bài thơ như tiếng lòng ấy của nhà thơ Hoàng Quý.
Lúc này đã là goài không giờ rạng 10/10/2013, tôi được đọc tiếp “Như dòng sông lặng lẽ” của nhà thơ tôi yêu mến. Thật xúc động. Những câu thơ lại lần nữa vang lên, nói thay cho bao tấm lòng kính yêu và biết ơn Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Vị tướng thuộc về nhân dân đã ra đi trong lúc nhiều giá trị bị đánh tráo, lý tưởng bị bôi nhem nhúa, văn hóa xuống dốc, giáo dục bị mặc cả, bán mua, y đức thành chợ trời, đại hoa tham nhũng trắng trợn trức người lương thiện, kẻ thù hung hăng dọa dẫm, thách thức… Nhưng, khi Đại tướng nằm xuống lại là lúc lòng người thức tỉnh và xích lại gần nhau:
“Có cái chết không bao giờ kết thúc
Ngàn lần nhân lên hồn thiêng núi sông
Có cái chết thúc muôn lòng gần lại
Là cái chết của vĩ nhân và các bậc anh hùng”
Và nhà thơ đã viết rất minh triết:
“Đến vĩnh biệt Người là dòng sông vĩ đại
Nhân Dân!”
Vâng, rất đúng. Nhân Dân biết rõ tất cả và hành sử tuyệt vời. Và, những tấn trò dẫu che đậy thế nào Nhân Dân đều phân minh không lẫn lộn.
Qua trang văn Vũ Thanh Hoa, xin gửi lời chào kính trọng tới nhà thơ Hoàng Quý!
Tôi rất xúc động khi đọc hai bài thơ: “Và chúng ta hãy cùng cài băng tang lên ngực”, “Như dòng sông lặng lẽ” của Nhà thơ Hoàng Quý trên vuthanhhoa.net. Cả hai bài thơ không riêng tấm lòng của tác giả, mà còn nói tiếng nói chung, tình cảm chung của hàng triệu triệu người dân yêu kính Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Tôi và nhiều bạn hữu ở Lai Châu không về viếng được Người anh cả của quân đội, Người công dân lớn của Tổ quốc, Người anh hùng của dân tộc, vị tướng lỗi lạc của các vị tướng, nhưng khi đọc hai bài thơ, tôi nghĩ, tôi và bao người tuy không về được Hà Nội mà lòng mình, trái tim mình đều hòa vào dòng chảy lớn: Nhân Dân!
Xin cảm ơn nhà thơ!
Xin cảm ơn trang văn Vũ Thanh Hoa!
Tôi có may mắn, từ Tuy Hòa ngược ra Hà Nội, chờ non hai ngày và trưa nay vào viếng được Đại tướng ở số 30 Hoàng Diệu, Không riêng tôi, nhiều bạn của tôi đã chép hai bài thơ viếng Người của nhà thơ Hoàng Quý đăng trên vuthanhhoa.net. Tôi rất trọng thái độ phân minh của nhà thơ. Tôi đã đọc Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc, Đối thoại trắng, nhiều bài thơ hậu chiến, nhiều bài thơ trữ tình, nhiều bài thơ tải tới hơi thở năm tháng chúng ta sống… nhưng thơ Hoàng Quý luôn luôn phân minh trắng đen thiện ác. Thơ ông luôn tin vào cái thiện. Thơ ông trung thực từ cảm xúc tới từ đời sống kể cả những bài thơ, những trường ca được chuản bị kĩ lưỡng cũng như những bài thơ viết trước sự kiện trọng đại, thời sự. Và chúng ta hãy cùng cài băng tang lên ngực, và, Như dòng sông lặng lẽ, nhiều xúc động nói rõ điều ấy.
Xin cám ơn chị Vũ Thanh Hoa mang thơ Hoàng Quý đến chúng tôi!
Xin cám ơn nhà thơ Hoàng Quý!
Tôi, trong dòng sông nhân dân các tầng lớp trẻ, già, trai, gái của Hà Nội và mọi miền đất nước về Hà Nội sáng nay đứng bên đường tiễn đưa Đại tướng. Không cần ai nhắc nhở, tất cả đều lặng lẽ, khóc và cố ghìm tiếng khóc chia biệt, tiễn đưa người anh hùng vĩ đại của dân tộc Đại tướng Võ Nguyên Giáp. “Đến vĩnh biệt người là dòng sông vĩ đại/ Nhân Dân!”.
Đại tướng về với Đất Mẹ. Người hóa thân nhưng thể phách trường tồn.
Xin cám ơn nhà thơ đã nói, đã khảng định:
“Có cái chết không bao giờ kết thúc
Ngàn lần nhân lên hồn thiêng núi sông
Có cái chết thúc muôn lòng gần lại
Là cái chết của vĩ nhân và các bậc anh hùng”
Sáng nay, 13/10/2013 tôi càng thấm thía điều ấy.
Xin cản ơn các nhà thơ phương Nam!