VTH – Bạn bè vẫn bảo mình thuộc loại “thần kinh thép”- khó tìm được lúc mình nổi cáu và càng khó hơn khi thấy mình… say! Đơn giản là mình không thích uống đến say mà có uống mấy cũng vẫn… tỉnh! He he, và đây là một bài thơ viết đã lâu về cái sự… càng uống càng tỉnh của mình…
SAY, TỈNH
Một ly, hai ly rồi ba ly
Cả bàn tiệc đã say mà ta vẫn tỉnh
Thiên hạ say có thể nói ra
Giấc mơ ông hoàng, tỉ phú, triết gia
Còn mình ta với ta
Vẫn đếm được từng ly: một, hai, ba, bốn
Vẫn thấy bầu trời xanh xa xôi
Đất khô cằn gần gũi
Thấy nước mắt trong những tiếng cười
Thấy giấc mộng nào cũng chơi vơi
Thấy từng bước đi chới với
Thấy thời gian hà khắc với con người
Thấy lời hẹn thề nơi chót lưỡi, đầu môi
Thấy sự đớn hèn, lươn lẹo lên ngôi
Sự tinh khiết chẳng còn đâu ranh giới
Càng uống thêm, ta càng bừng tỉnh
Thanh thản nâng ly số phận riêng mình…
14.5.2007
Vũ Thanh Hoa
Ta lỡ say làm nghiêng cả đất trời
Chỉ mình ta còn đứng thẳng giữa đời
Trời đất chật nhưng lòng ta vẫn rộng
Đủ yêu thương hết trọn một kiếp người
Thanh thản nâng ly số phận riêng mình…
(Vũ Thanh Hoa)
______________
Đồng ý ! Câu này hay lắm !!!!