Rón rén – Vũ Thanh Hoa

đàn kiến vừa rón rén qua đây

chở đi một sợi tóc

chở đi một niềm vui

chở đi một nỗi buồn

những lời anh nói hôm nao

rơi tiếng cười vọng

làn khói len qua cánh cửa chưa đóng chặt

mờ ảo một ánh nhìn

loang trên tường như dấu môi anh

kéo em về những vòng ôm

kéo em về bàn tay níu

nhốt vào ngăn kéo một câu hát cũ

câu hát tàng hình bay lên

xô lệch những đám mây

nhuộm từng lá thu giấc vàng mộng mị

qua mùa bão rớt

qua mùa nắng cằn

giọt nước mắt lẻ loi

gió khóc giữa đường hun hút vắng

chập chờn  tỉnh thức

em nghe trong hoang mang chiều lạnh

đàn  kiến rón rén

chở về  

nặng nhọc

tên anh

28.9.2013
Vũ Thanh Hoa 

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu