VTH – Vẫn tiếp tục cuộc hành trình về phía giấc mơ Thơ, Phương Uy mang theo những vui, buồn, khổ đau và hạnh phúc của phận người trên từng con chữ. Mời bạn đọc chùm thơ mới nhất chị vừa gửi vuthanhhoa.net:
>> Anh đã sáng lóa tình yêu bằng muôn trùng ảo tưởng – Uy
Chiều sa mạc trắng
Đuối mình dòng sông xưa
Mờ xa trí nhớ
Anh đã đi quá xa trên sa mạc cằn khô
Hàng cây bị lưu đày
Hun hút sau lưng
À ơi , gió rợp mùa.
Anh bẻ ghi con tàu
Loay hoay quay về ga xuất phát
Nghe giấc mơ tuổi thơ
Nồng thơm mùi phấn rôm tả lót
Nôi tre chòng chành giấc mơ
Chiều Andersen
Nhặt một con trốt gió giữa lãng quên xanh
Anh đi vào những đường phố rợp mặt người
Xôn xao vũ hội áo choàng mặt nạ
Những hoa chuông và hoa ly
Trốn vào mảnh khảnh giấc mơ
Nghe hoang vu trình diễn
Thảng thốt điệu sáo diều bị bắt cóc
Trong tiếng khóc linh lan.
Ý thức gió giãy mình cơn khát
Vòng vo một nỗi úa tàn
Chiều trăng kêu lục diệp
Rối bời ly tan
Chiều huyết dụ
Mặt trời còng lưng lội bộ trên đường viền sa mạc
Mất mát nằm sấp giữa yết hầu
Buồn đến mức không thể ưỡn ngực mà đi.
NGÀY THƠM ĐÃ TRẮNG
Ngày thơm đã trắng
Gió chào nhau qua nốt radio vắng
Hợp âm lãng quên trỗi biệt khúc không lời
Nỗi cô đơn ngộ độc rũ áo trên vết đau của thời gian
Nghe cơn mệt mỏi chơi vơi
Này em, đừng đi ngược triền gió
Tóc xõa mùi hương em về ám giấc mơ tôi
Dù chiều đã tắm gội
Vẫn loang vết môi rời
Con sâu đo vẫn đo mải miết vòng phận số
Vùng trời loang lổ giọt trăng
Đêm bấu ngược vào trí nhớ thâm căn
Nơi em đã chạm những ngón tay nõn nuột vào bờ môi bức phù điêu kí ức
Trắng trợn cơn mất ngủ vực mùa
Anh ngồi biến âm cho một giấc mơ
Ngày em về dậy thì tự tại
Những vị thần đã ly tán khỏi đỉnh Olympus
Nằm thu lu trên ghế bành trễ nải
Nghe đêm rớt lạnh trong ly cà phê nóng vỉa hè
Cô đơn lột da
hóa xác đam mê.
Này em, đừng mị ma mang chiếc áo màu hạnh phúc
Em cứ suốt đời đi tìm một tận cùng không thật
Để anh mải miết hẹn hò với cơn đau khổ bản nguyên
Ngoài kia viên mãn vỡ bên thềm
Anh đã khổ đau vì quá tin vào huyền ngôn của lời người con gái rạng ngời là em trong ức sâu tiềm thức
Như đã từng tin vào những chiếc váy lóng lánh em mang để giữ màu cổ tích
Mặc nụ hôn tháng Tám giận hờn lẩy bẩy bước đi nhanh
Này em, hãy đặt ngón tay mình lên khóe mắt anh
vuốt nhẹ
chậm thôi
để nước mắt còn kịp làm bạn với đêm xanh sâu hút
KHÚC MÔI RỜI
Mùa đổ móng lên địa tầng kỉ niệm
Anh nghêu ngao khúc Thu chậm trùng trùng
Hạt mưa rớt tím bầm miền quá vãng
Treo buổi chiều trên huyền hạ xanh um.
Khép môi lại mà hát bằng tiếng gió
Thuở còn em bổi hổi lửa xuân thì
Từng con chữ trốn vào bờ đơn điệu
Ngày không em ngôn ngữ cũng thiên di
Nằm khép mắt cơn thôi miên bồ hóng
Xước thanh âm vang vọng tiếng em cười
Mặt đàn câm, nốt nhạc hầm hập nóng
Khúc môi rời của kí ức vừa rơi.
Ngợp đầy trời những phôi thai quá khứ
Dệt muộn phiền hun hút vực âm xanh
Tiết tấu gió bấu ngược chiều đổ vỡ
Nỗi buồn thơm từ huyệt tận hiện hình
Phương Uy (Hoàng Lê Diễm Trang)
“Khép môi lại mà hát bằng tiếng gió”
Mây muôn trùng xa vắng ngại hoàng hôn
Lòng cứ ngỡ em đã về đâu đó
Bao đêm ta lạc mất nửa tâm hồn!
———
ha ha ha, Phương Uy xinh đẹp mà thơ lòng bài nào cũng nặng trĩu tâm tư! Nguyên bắt chước họa vài câu cho vui thôi, xin lỗi, đừng phiền chi nha!
12/9/2013
vanthenguyen