Vừa rồi thạc sỹ Đinh Hà Triều có bình mấy bài thơ kiểu “nữ sinh Trung học” của VTH làm tôi thấy vui vui. Tôi vốn là một nữ sinh rất nghịch ngợm và tếu táo hồi PTTH nhưng lại rất ít khi trải lòng với ai những chuyện riêng tư, kể cả với mẹ. Sau này, cuộc sống riêng có nhiều thăng trầm và tuổi tác cũng nhiều hơn, cái tính kín đáo, “tự giải quyết mọi việc” càng làm cho các tác phẩm của tôi có vẻ “nội tâm”.
Thấy trang blog 360plus có nhiều bạn đọc trẻ tuổi hơn bên trang “ruột” Vnweblog, đầu năm, VTH chép lại vài bài thơ “rất nữ sinh Trung học” để tặng các bạn trẻ, coi như món quà đầu xuân, chúc các bạn vui vẻ và thành công nhé!
KHÔNG ĐỀ
Trời đã khuya rồi tôi ngẩn ngơ
Ngắm nhìn ngọn núi phủ mây mờ
Gió ơi gió có về nơi ấy
Cho gửi lòng này một ý thơ
1985
Ai bắt buộc tôi quen với bạn
Để giờ đây tôi yêu bạn thế này
Ai mở ngỏ trái tim bùng lửa cháy
Để bạn len vào như con gió mơn man
1987
GIÁ NHƯ
Giá như ngày ấy anh đứng ở cổng nhà em lâu thêm một tí
Giá như lá thư anh viết cho em ngày nào đừng bỏ quên một ý
Và mỗi sáng gặp em anh đừng ra chiều nghiêm nghị
Thì hẳn bây giờ ta đã…có nhau
ĐỪNG
Đừng nói những gì em muốn
Hãy để cho em ước mong
Đừng đến nhà hay qua trước cổng
Hãy để cho em thẫn thờ
Đừng chỉ riêng em yêu trọn
Hãy cho em chút nghi ngờ
Anh ơi bởi vì không thế
Đâu yêu anh đến như giờ ?
VÔ TÌNH
Cửa sổ phòng em đã khép
Anh nỡ vô tình đi qua
Đặt lên bông hồng thật đẹp
Vô tình anh lại đi xa
Gửi bông hồng vào ly nước
Đếm từng ngày : một, hai, ba
Bao giờ anh quay trở lại
Hoa tàn từng cánh xót xa…
NHẮN TIN
Đã lâu rồi sao anh chẳng nhắn tin
Điện thoại buồn nằm lim dim ngủ
Dòng tin cũ em để nguyên ngăn cũ
Tự dối lòng như vừa nhận tin anh
Một dòng tin đơn giản, mong manh
Cả hôm ấy em thấy lòng phấn chấn
Hôm nào vắng, điện thoại nằm im ắng
Em bỗng âu lo rồi thấy giận hờn
Hai đứa mình ở thời đại văn minh
Chỉ mấy giây thôi nối đôi bờ xa cách
Tán tỉnh, tỏ tình, ghen tuông, hò hẹn
Đủ cả bi hài trong thế giới nhắn tin
Một dòng tin làm con tim hồi sinh
Một dòng tin làm con tim đổ vỡ
Chẳng dám gặp nhau nhờ dòng tin nói hộ
Chẳng muốn gặp nhau cũng lợi dụng dòng tin
Dòng tin nhắn chỉ là một dòng tin
Nhưng nó nhắn từ ai và ai là người nhận
Giữa nghìn số, em chọn riêng một số
Nhè nhẹ bấm vào…tin gửi đến phương anh…
PHÉP LẠ
Em viết tên Anh vào trang vở
Gấp nâng niu, em cất riêng mình
Một ngày nhớ, em mở ra nhìn trộm
Dòng tên Anh đã hóa Bài Thơ…
ĐIỆN THOẠI
Em cầm chiếc điện thoại bé nhỏ trong tay
Hàng chữ tên anh hiện trên màn hình của máy
Em chỉ cần bấm vào rất nhẹ
Nối được ngay nỗi nhớ của mình
Em phân vân, em day dứt, em đắn đo
Thế rồi em cắn môi, tắt máy
Nỗi nhớ thì gần mà anh xa là vậy
Em chỉ còn chiếc điện thoại trong tay…