em về sau cơn mưa khóc ướt những hàng cây
gió vu vơ đùa khăn quàng cổ
những bóng người lướt qua vội vã
dãy tên nào vừa thất lạc nhau?
đừng gọi cho em, đừng nhắn nhủ điều gì
nỗi nhớ ngã sóng soài trên phố
giấc mơ vụng về rạn vỡ
mùa tiễn đưa từng xác lá rơi
vết thương sẽ lành trước ban mai
lỗi lầm nhỏ nhoi bay về khói
con sẻ nâu suốt đời nông nổi
đơn côi
hát giữa lụi tàn
20.7.2013
Vũ Thanh Hoa
Thích kết cấu bài thơ, như một lời tự sự mỏi mòn, càng về cuối càng muốn câm lặng!
Nói đến mưa, có lẽ người ta sẽ nhớ đến tác phẩm A farewell to Arms (Giã từ Vũ khí) của Ernest Hemingway, trong đó có đọan :
_Why are you afraid of it (rain) ?
_I don’t know.
_Tell me.
_Don’t make me.
_Tell me.
_No.
_Tell me.
_All right. I’m afraid of rain because sometimes I see me dead in it.
_______________
_Tại sao em sợ mưa?
_ Em không biết.
_ Nói đi em.
_Đừng bắt em phải nói.
_Nói anh nghe đi.
_không. Em không nói.
_Nói anh nghe đi em, anh van em.
_ Được rồi. Em sẽ nói. Em sợ mưa vì thỉnh thỏang em thấy mình chết trong mưa.
_________________
Nhưng với thi sĩ Nguyên Sa thì khác:
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa.
_______________________
Còn với những gã đi nhậu về gặp trời mưa thì chỉ …muốn chửi trời mưa. Đã say, đã trễ, ngập lụt, xe chết máy, không chửi không xong !!!!
“Đừng gọi cho em, đừng nhắn nhủ điều gì/ Nỗi nhớ ngã sõng soài trên phố/ Giấc mơ vụng về rạn vỡ/ Mùa tiễn đưa từng xác lá rơi”.
Dịu dàng và sống động. Những câu thơ tuyệt hay!
Tôi đã đọc “Có nói gì thì mùa cũng qua”, lại đọc “Sau mưa” của chị, chị Hoa ạ. Cả hai bài đều ngập tràn cảm xúc.
Thơ chị rất hay!