VTH – Vẫn miệt mài và lặng lẽ viết nhưng thơ Châu Hoài Thanh không lặng lẽ, chị đang có những chuyển động… Vuthanhhoa.net giới thiệu chùm thơ chị vừa gửi mà chị coi là “tâm đắc”:
>> Tìm dấu môi bên thềm nhớ – Châu Hoài Thanh
Lời tỏ tình của ngày hôm qua
Hóa đá trên cao nguyên cằn cỗi
Em nhặt lại chút tình nóng vội
Thấy mình một thuở hoang sơ
Người đàn bà không thể tỏ tình
Thế giới có khi nào đảo ngược
Ngôn ngữ tình yêu trên mười ngón tay trầy xước
Rẩy run khỏa nốt đam mê
Ai bảo thế gian này nhỏ bé
Cho em gặp lại mình
Người đàn bà trong em gào thét
Đòi quyền được chết – được yêu
Vết thương trên ngực em lại nhói
Dù em uống cả ngàn viên thuốc giảm đau
Xin trả lại cho em người đàn bà thuở ấy
Để nói lời tỏ tình dẫu biết anh từ chối cả trăm năm…
HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU
Thế gian còn nhiều dối trá
Tình yêu em dành cho anh
Bản hợp đồng có hạn
Nụ hôn đặt trên bàn cân
Em đếm từng mi – li – gam. So sánh
Lời mật ong đặc quánh
Lỡ uống rồi càng say
Anh ngã nghiêng trong trò chơi lừa dối
Thiên đường anh quá xa
Địa ngục em quá gần
Cách nhau một luồng ánh sáng
Tình yêu của em
Bản hợp đồng có hạn
Uy quyền nào vô hiệu hóa được đây?
CHIẾC BÓNG
Đêm đêm
Giấu nỗi buồn vào chiếc chăn bông
Giấc mơ chỉ toàn mùi thơm mà em giật mình tỉnh giấc
Con hỏi: – Bố đi đâu?
Những nếp nhăn gấp khúc
– Bố đi rồi, xa lắm con ơi…
Đôi mắt mỉm cười thơ dại
Anh đi
Chiếc bóng còn ở lại
Em đưa bóng anh đi học
Em đưa bóng anh đi chơi
Em ru bóng anh ngủ
Chẳng ru nỗi mình giấc ngủ đơn côi
Anh chờ em cuối trời
Có phải nơi ấy nỗi buồn không gieo hạt
Vùi trong anh giấc mơ khao khát
Gửi lại cuộc đời
Chiếc bóng mới thôi nôi…
2-10-2012
NỖI BUỒN KHÂU KÍN
Con thấy mẹ ngồi trên bậc cửa
Khâu nỗi buồn trên tấm áo của cha
Câu ca xưa ai hát
Người đi bỏ lại nỗi sầu
Mẹ thầm hát lại để ru con
Nỗi buồn trổ bông trên cánh đồng của mẹ
Thoang thoảng hương đau
Có bước chân cha vội vã
Lăn qua giấc ngủ phập phồng
Mẹ đã thức với mong manh chờ đợi
Rớm mắt
Mùa trôi
Trở về mùa nắng tháng năm
Cỏ vô tư trườn lên lối nhỏ
Trước mắt con
Mẹ ngồi bên bậc cửa
Nỗi buồn khâu mãi chưa xong
Con nâng bàn tay mẹ
Vết kim châm còn rỉ máu
Mẹ chẳng khóc khi đau
Mẹ chỉ khóc
Khi nỗi buồn khâu kín…
Nỗi buồn khâu kín … đôi khi trong đời người ta có những ký ức như những vết thương không bao giờ lành … nó không đủ để làm cho ta chết nhưng nó âm ỉ và dai dẳng theo tháng năm, nó làm cho ta xót xa và nuối tiếc …
CHIẾC BÓNG
“Gởi lại đời
chiếc bóng mới thôi nôi ”
– – – Nói thì dễ lắm đấy,nhưng hỏi mấy ai gởi lại … – để lòng được thanh thản hơn ! đó chỉ là 1 thuật ngữ dối mình ,phải không CHT ?
Xin được chia sẽ mấy dòng ngắn ;
Trời hạ – em vây chăn bông
Để giấc mơ được ấm – nồng mùi hương
Cho em can đảm …đoạn trường
Gởi … ai chiếc bóng – chung giường ngày sau !