cất ưu phiền vào mây mỏng
thêu lên tia nắng góc trời
gió hôn môi hiền rất nhẹ
nhặt tên mình rơi lang thang
thả cánh diều bay về gió
bâng khuâng đóng cửa bão dông
bóng mình chờ mình bên cửa
soi gương gặp một thoáng cười…
18.9.2010
cất ưu phiền vào mây mỏng
thêu lên tia nắng góc trời
gió hôn môi hiền rất nhẹ
nhặt tên mình rơi lang thang
thả cánh diều bay về gió
bâng khuâng đóng cửa bão dông
bóng mình chờ mình bên cửa
soi gương gặp một thoáng cười…
18.9.2010
cất ưu phiền vào mây mỏng
thêu lên tia nắng góc trời
thơ ai thay lời cháy bỏng
bức tranh hay tiếng lòng tôi
“thả cánh diều bay về gió
bâng khuâng đóng cửa bão dông
bóng mình chờ mình bên cửa
soi gương gặp một thoáng cười…”
Thả thơ bay vào trời rộng
Rụt rè thơ đáp rừng hoa
thấy người như thơ như mộng
thấy sông uốn khúc, hiền hòa …