Đôi khi những nỗi buồn quá nhiều, lại quay ra bất an và sợ hãi cuộc sống này. Những lúc như vậy chỉ có viết lách để cân bằng lại hoặc để giải tỏa phần nào. Vì thế nhiều lúc em vẫn thường nghi ngại và hoài nghi những điều mình viết ra. Như chùm thơ dưới đây, gởi Vuthanhhoa.net, chúc trang Web luôn phát triển và đông đảo bạn đọc.
Nguyễn Nhựt Hùng
>> Đêm bóc vỏ từng lớp trăng cùng kiệt – Nguyễn Nhựt Hùng
NƠI CĂN BUỒNG [CÓ Ý NGHĨ MỌC RỄ CÙNG CHUYẾN ĐI]
Cái ba lô mở mắt khi tôi thả ngón chân liếm qua căn buồng
một ánh nhìn được tuốt ra nằm im lặng lẽ
mùi hương của giấc mơ ngồi chỉnh tề trên chiếc đẩu đỏ
tất cả chờ tôi hiến dâng suy nghĩ của mình
Con mèo hoang trong xó bếp thức dậy
khóc òa đi không thành tiếng
đêm vầng trán đêm khuôn mặt đêm hình hài đêm diện mạo đêm
bóng tối gọi tôi bằng âm thanh run rẩy nở trong trí nhớ
tôi lượm mình trên tán lá của một vòm cây
một vòm cây của hàng cây xanh xao
hàng cây xanh xao của rừng cây mệt lả
rừng cây mệt lả cắm mặt vào con đường
con đường xõa tóc nhũn bất tận không gian
Những chuyến đi chỉ có tôi và không tên
buổi chiều rụng qua vai nhẹ như hơi thở người nằm xuống
đôi tay ứa máu của thời gian
nâng dĩ vãng tím bầm
một đứa trẻ trong tôi chùng chân lại dưới bầu trời quá nhẹ
tiếng cười để dành trong vòm họng nhiều cửa sổ
giấc mơ không còn gói ghém
bung rập rờn như đám mây xám chuyển mùa
Vào một địa điểm tôi trần trụi
khi ý nghĩ cuối cùng cạn kiệt
hình ảnh sót lại là thoang thoảng loang loáng người
nẳm sấp lớp ở một cánh hoa rơi mỏng
tôi nương náu trong một cái đầu thu lu
thu lu vầng trán thu lu khuôn mặt thu lu hình hài thu lu diện mạo thu lu
nơi ngón chân lãng quên
luôn cồn cào về chuyện tôi đánh rơi ngày mai không cúi nhặt
Ngày ngôi nhà mọc lên từ ẩm ương mưa
có một căn buồng và người ngồi mọc rễ.
TRỞ VỀ NHÀ, HÙNG ƠI!
Hàng cây cởi trần
chiếc lá mọc trong một vũng lờ lợ màu xanh
túi ni lông ai ký gởi từ bên kia giấc ngủ
bạc màu đến rã mặt
[túi ] thủng [đáy]
từng ngón tay
r
… ụ
……n
……… g
…………x ~~~~~~~~~~~~~ b~ ò ~k~ h~ ắ~ p ~b~ ầ~ u~ t~ r~ ờ~ i
……………u
………………ố
…………………n
……………………g
người đã bỏ đi từ năm ngoái
để quên cái bóng nằm lọt thỏm giữa rờn rợn mây
ngay lúc nãy thời gian rệu nghiêng
cái bóng bỏ trốn bên con hẻm đa chiều
tôi chỉ còn một hạt giống chưa nảy mầm vào giấc mơ của ngày mai
cây sẽ đâm rễ vào mặt trời thiếu máu
Trận mưa lớn cũ kỹ
ai đó vừa nhắc lại tức thì
mùibùntanhkéođếnchân
bài jazz úng phù dính lệt bệt vào da
người đàn bà đứng trú dưới hiên nhà chỉ còn là vết mốc
mùibùntanhdângtớingực
ly tách sứ, chiếc bàn gỗ nâu trải khăn trắng, bức tranh sơn dầu & bình gốm mẻ vành
đôi guốc, sợi dây thừng bằng ngón tay út & chiếc áo sơ mi denim treo hờ
mùibùntanhtrànquađầu
ngôi nhà gạch chi chít hang chuột
những đôi mắt được vẽ đầy trên cánh cửa xước
những đôi mắt không con ngươi + lông mi
nhìn tôi đường thẳng
ai đó (đứng đối diện trong cái chớp mắt của ý nghĩ) thắp một que diêm
trận mưa đã tạnh
một đôi môi của người lạ mặt vừa đi ngang qua tôi
đậu lại trong không khí vệt dài xám run rẩy
Thị xã [ngày][tháng][năm]…
hơi thở của bức thư mệt mỏi
con chữ cạn kiệt mồ hôi
chiếc xe lam bấn loạn khóc rách cả con đường
màu trắng cụt chân-xê-dịch-trong-rỗng-đêm
tôi tẩm liệm xác tiếng nói mớ
trong chiếc gối nhồi gòn hơi hai mươi năm chỉ một người nằm
lũ bướm bay lên từ đốm ố nước mắt
tơi tả cánh
tóc ai phủ kín chân giường
tóc ai rụng trên ca-bin xe
tóc ai trôi vào cơn mê
tóc ai bay ra từ đôi mắt [không lông mi [không con ngươi [trên cánh cửa [đầy vết xước]
Mệt rồi, tôi!
bóng tối bậc thang
chỗ ngồi quen ngày hôm qua cố định
khu vườn còn giấu giếm hòn sỏi ngày cũ lăn qua
chiếc khăn bay cuối đường chân trời giờ trở về bên ngực trái
có đứa con nít nhặt được cái gọng kính
bập bẹ nói:
N
H
Ả
Y
#####################(dãy hàng rào). Trở về nhà, Hùng ơi!
Q
U
A
CẢM GIÁC BUỔI SÁNG
Cảm giác quay trở lại
đánh cắp cái đầu của người đàn ông
chiếc xe lướt qua không tiếng động
cơn ho tan giữa bàn tay
Những chiếc hộp chứa buổi sáng mở nắp
& đàn sâm cầm vừa bay vừa khóc trong ánh sáng mùa Đông
t ô i đ ổ t r í n h ớ c h ả y l o a n g k h ắ p b ứ c t ư ờ n g
Sọc . ca . rô
những đứa trẻ trôi trong thành phố
với khuôn mặt người già
tôi viện cớ ghé thăm tuổi thơ
tung quả bóng màu xanh khỏi đồng tử
âm thanh non nớt hài nhi
đọng vũng thành đầm lầy
Hàng cây rỗng ruột
một khu rừng biến mất chớp nhoáng
bầy chim đã ngừng khóc
rụng
lả
tả
những đôi mắt dán đầy trên vòm trời cứ mải miết nhìn xuống
Em không còn ngồi trong công viên
chấm đỏ
chấm đỏ
mọc đầy mặt đất
& lãng quên một bờ ngực buồn
T r í n h ớ đ ã k h ô v à m ọ c c h â n b ò đ i t h ì t h ầ m
t ô i c ù l é t c ả m g i á c
k h ô n g n h ú c n h í c h.
Nguyễn Nhựt Hùng
Đôi khi những nỗi buồn quá nhiều, lại quay ra bất an và sợ hãi cuộc sống này.
(Nguyễn Nhựt Hùng)
_______________________
Oui, tác giả đã mô tả và nói đúng tâm trạng của mình. Người đọc cũng thấy được nỗi niềm hoang mang, hoang mang quá thành cái cảm giác sợ hãi. Nhưng viết ra để giải tỏa rồi thì nên mạnh mẽ và quả quyết nhé!